Chuyện ông Nguyễn Hữu Tiến ở thôn Hoàng Lý, xã Hoàng Đông (Duy Tiên, Hà Nam) chỉ có một ngón ở bàn tay, bàn tay ai ai ở vùng này cũng biết, không những thế, ở vùng chiêm trũng này, người ta còn biết đến ông bởi sự khéo léo và tài hoa của người nông dân đã chịu nhiều nghịch cảnh này.
|
Ông Tiến 'một ngón'. |
Đến được thôn Hoàng Lý, tìm vào được nhà ông Tiến "một ngón" chẳng mấy khó khăn bởi hỏi ông Tiến, ai ai cũng tận tình chỉ dẫn.
Tính ông xuề xòa và mến khách, dẫu chưa quen thân, chúng tôi vẫn được ông tiếp đón nhiệt tình và giới thiệu với vợ là "bạn đến chơi nhà".
Pha ấm nước chè đặc, giọng ông hào sảng nói về những hàng cây cảnh được cắt tỉa công phu trước nhà. Ông tự hào bảo, những chậu cây này đều do ông tự tay cắt tỉa, ông xem nó là thú chơi tao nhã lúc tuổi già.
Kể về cuộc đời mình, ông ngồi trầm ngâm, hồi tưởng lại những ngày tuổi trẻ như vừa mới thoáng qua đây thôi. Ông Tiến nói: Cuộc đời ông nhiều tủi hổ. Bố mẹ sinh ra, bàn tay và chân không bình thường như đứa trẻ cùng trang lứa. Mỗi bàn tay, bàn chân ông đều chỉ có một ngón. Bởi vậy, ông thường bị bạn bè trêu chọc. Gia đình ông còn một người em trai khi sinh ra tay và chân cũng chỉ có một ngón như vậy khiến dân làng coi như một điều ghê sợ, ai cũng xa lánh.
Cho dù thiệt thòi so với bạn bè nhưng với quyết tâm không khuất phục số phận, ông Tiến không để người khác coi thường, dè bỉu mình. Từ ngày này qua tháng khác, mặc cho mọi người nhìn ông với sự thương hại, ông kiên trì luyện tập bằng được để bàn tay một ngón của mình có thể làm việc được như bàn tay đầy đủ của mọi người.
Nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ, ông Tiến tự hào vì với hai bàn chân một ngón, ông vẫn đi học như bạn bè chứ không bỏ một buổi học nào. Đôi tay gộp lại được hai ngón ông cũng luyện tập để sử dụng khéo léo như những người khác, không phải nhờ vả ai trong sinh hoạt hàng ngày. Ông còn làm được những việc giúp đỡ gia đình từ rất nhỏ.
Khi thấy bạn bè đi xe đạp, ông cũng trầy trật tập đi xe với hai bàn tay một ngón. Sau rất nhiều lần ngã xe vì hai ngón tay không thể quen với việc giữ xe thăng bằng và xử lý được ngay tình huống khi ra đường, ông Tiến cũng đi được thành thạo – điều mà khó ai có thể nghĩ ông làm được.
Học xong những lớp ở trường làng, bạn bè cùng trang lứa thôi học cả, nhưng cậu bé tay một ngón vẫn kiên trì học tiếp cấp 3 trên tỉnh, chặng đường đến trường lại xa hơn nhiều, cực khổ vất vả hơn.
Ông vui vẻ kể ngày đấy đôi tay mỗi bên một ngón đã trang trí cho hơn 200 đám cưới. “Tôi vẽ đẹp, cắt trang trí rất giỏi. Ngày đấy tay nghề của tôi còn có đất dụng võ. Chứ bây giờ cắt chữ vi tính ra đời thì tôi mất nghề luôn" - Ông Tiến nói.
Ở cái tuổi 80, ông vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Khi tôi đến thăm cũng là lúc ông vừa đi xe máy đến nhà người quen viết chữ Nho giúp.
“Chiều tôi còn phải ra đồng tát nước cho ruộng lúa nữa đấy”, ông Tiến hồ hởi.
Trong căn nhà nhỏ đơn sơ với những đồ đạc giản dị, một góc nhỏ người vợ của ông dành chỗ để đan những chiếc mâm bằng nan tre xuất khẩu để tăng thêm thu nhập, vừa tiếp chuyện khách vợ ông Tiến vừa thoăn thoắt tiếp tục công việc của mình.
Bà kể về cậu con trai út Nguyễn Văn Đạt rất ngoan ngoãn. Tuy bàn tay và chân giống bố chỉ có một ngón nhưng Đạt lại vẽ rất đẹp, mỗi năm gần đến ngày nhà giáo là lớp lại tin tưởng giao báo tường cho Đạt trang trí.
Thấy con chịu nhiều thiệt thòi từ thuở nhỏ, vợ chồng ông Tiến động viên và tạo điều kiện để Đạt được học hành đầy đủ.
Bản thân đã nhiều khổ đau bởi những khiếm khuyết trên cơ thể, hơn ai hết, ông Tiến rất hiểu và lo lắng cho những khó khăn mà cậu con trai sẽ trải qua trong chặng đường đời về sau. Tuổi đã cao, ông chỉ mong con trai của mình đủ mạnh mẽ, đủ nghị lực để sống thành người có ích...
Mời quý độc giả xem video: