Trưa nay, anh bị sếp la tơi bời. Đó không đơn thuần là một sự cố trong công việc. Cảm giác của anh lúc ấy quả thật vô cùng thất vọng, khi những nỗ lực của mình không được ghi nhận.
Nỗi chán chường khi phải làm lính của một ông sếp “thất thường” khiến anh chỉ muốn bỏ việc cho xong. Tất nhiên, đó chỉ là cảm xúc nhất thời, một suy nghĩ bột phát sau bao nhiêu cố gắng lại thu về một trận chê bai chẳng tiếc lời. Anh vùi đầu vào tay, tự hỏi, chiều nay, rồi ngày mai, tuần tới, mình sẽ đối diện với công việc thế nào đây, sau những cú sốc như trời giáng thế này?
Tất nhiên là nên đi nhậu vài chai với bạn cho khuây khỏa. Chỉ là một khoảnh khắc nhất thời thôi mà. Cô bạn bên công ty đối tác vô tư khuyên vậy, khi anh ngập ngừng thổ lộ, mình đang gặp chút khó khăn ở văn phòng. Ngay lúc đó, anh đã thấy hơi nhẹ nhõm, bởi ý nghĩ là, hay đấy, sao một phụ nữ mà có thể hiểu được tâm lý đàn ông như thế nhỉ?
|
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet. |
Tiếc thay, vợ anh không cùng quan điểm đó. Khi anh e dè nhắn tin, hôm nay anh gặp chút chuyện buồn liên quan đến công việc, anh có thể về trễ vì muốn đi uống chút đỉnh cùng bạn bè được không, thì nhận được một tràng rằng, em thật thất vọng về anh. Khi gặp vấn đề gì, người đầu tiên anh nghĩ đến phải là vợ con chứ. Tiếp theo, em vặn hỏi cho bằng được, rằng anh thật ra đã gây nên sai lầm gì, tại sao sếp không kiếm chuyện với người khác, mà lại… đì anh?
Khỏi phải nói, nỗi muộn phiền trong anh dường như vừa được nhân bản vô tính, nó ngập tràn mọi ngóc ngách trong người. Bởi đây không phải lần đầu vợ tỏ ra quan tâm đến chồng theo một cách rất “riêng” mà anh không sao “cảm” được. Việc bị ép buộc phải chia sẻ khi đang cần một khoảng lặng cho riêng mình quả thật chẳng mấy dễ chịu, nếu như không muốn nói, chẳng có người đàn ông nào trong tâm trạng ấy mà đủ hứng thú kể lể.
Vợ luôn ngạc nhiên không hiểu, tại sao anh phải cần trốn vào cái vỏ ốc riêng tư để gặm nhấm những nỗi niềm gì đấy. Chắc là đang say nắng em nào? Hay toan tính chuyện gì mà trầm ngâm quá vậy? Đó là những căn vặn nghi ngờ thường trực khi anh đến những ngày “khó ở” và chỉ muốn “vô chuồng” một mình. Lại có khi, anh thèm được cô độc mà đau khổ, suy tư, dằn vặt về mọi thứ. Cái “thú đau thương” đó, nếu tinh ý một chút, hẳn vợ cũng không khó để nhận ra và thông cảm. Nhất là, chồng mình sau đấy sẽ trở lại bình thường, cởi mở, có khi kể ra tuốt tuồn tuột mọi thứ khi lòng đã “thông”, đã hiểu ra rằng, cuộc sống luôn vận động và tiến về phía trước.
Giá như vợ đừng thích “can thiệp” vào khoảng lặng của chồng với đôi chút thô bạo, đừng tò mò muốn hiểu chồng mà chẳng ngại ngần “xộc” vào, bằng cách tự làm khổ mình khổ người với những kết luận kiểu như: anh ích kỷ, có gì mờ ám giấu diếm… chẳng hạn, thì hay quá!