Khi họ đến với nhau, hôn nhân của cả hai bên đều đang ở giai đoạn… xấu dần đều. Vợ anh bất chấp mọi thứ, coi gia đình, chồng con là đồ bỏ. Phía bên này, những mâu thuẫn lớn nhỏ từ lâu đã biến mái ấm của cô trở thành lạt lẽo, tạm bợ.
Nỗi thất vọng và cô độc đưa họ đến gần nhau, dù cả hai chẳng ai chủ ý như thế. Không săn đón dỗ dành, không vụ lợi toan tính, càng không cả những so sánh ước mơ, họ cùng chia sẻ nỗi niềm về đoạn đường đầy muộn phiền đã và đang trải qua của mình.
Vậy thôi, nhưng họ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn hẳn. Không ai manh nha ý định đạp đổ cuộc sống bề ngoài yên ổn hiện tại, hay viển vông về một “kết thúc có hậu” nào đấy. Họ chỉ nghĩ đơn giản: từng này tuổi rồi, lớn khôn và trải nghiệm đủ để giữ cả hai ở một chừng mực nào đó, anh và cô sẽ có một chỗ dựa để bớt chông chênh, vậy mà…
|
Ảnh minh họa. |
Không đành lòng nhìn anh cơm hàng cháo chợ, con cái nheo nhóc, cô khuyên anh tìm cách hàn gắn với vợ. Chẳng phải dễ dàng gì. Nhiều lúc anh nổi điên lên, chỉ muốn tung hê tất cả, nhưng cô cản lại.
Đột ngột, sau một sự cố nào đấy, vợ anh tỏ ý muốn quay về. Có người đồng hành, góp ý, anh nhẹ nhõm hơn, có thể mở lòng đón vợ trở lại sau trận say nắng tưng bừng. Cô cũng nhiều lần thử vun vén cái tổ cúc cu của mình, nhưng đàn bà, có lẽ khó khăn hơn, nên những nỗ lực của cô đổ sông đổ biển. Cô thấy lòng mình cứ lạnh dần, lạnh dần mỗi khi bên chồng. Để đến một lúc, cô giật mình lo sợ khi biết mình bắt đầu nặng tình, với anh.
“Anh chưa biết sau này như thế nào, nhưng anh hứa sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp, ngọt ngào nhất cho em”, đó là cái tin nhắn của anh mà khi đọc cô rơi nước mắt vì cảm động. Thật chẳng uổng công cô vun vén, lo lắng cho anh. Không phí hoài những quan tâm, chăm sóc cô dành cho anh. Và nhất là, anh sẽ không phụ tình cảm cô dành cho anh. Thứ tình cảm cô cho rằng, gọi là tình yêu thì chưa đủ, nó cao hơn, rộng hơn, bền chặt, gắn bó, sâu sắc hơn, đến mức, vào một thời khắc nào đó, cô đã nghĩ đến hai chữ “bạn đời”, chẳng hạn… Đó là hôm vợ anh dọn về.
Đương nhiên, những hẹn hò quấn quýt dành cho cô cũng thưa thớt lại. Anh phải làm bổn phận của một người chồng, người cha. Anh vùi đầu vào công việc để có thể trang trải chi phí cho một mái nhà. Những chuyến nghỉ mát xa gần, những dịp lễ lạt tết nhất, những tối cô hiu quạnh một mình, vào những ngày đó, giờ đó, anh sum vầy trong hạnh phúc... Cô ban đầu còn giữ kẽ, tỏ ra cảm thông, cao thượng trong xót xa. Nhưng mỗi khi gần gũi bên anh, cô nao lòng với ý nghĩ, vòng tay ấy, những âu yếm ấy, hôm qua, sáng nay, tuần trước… đã dành cho người đàn bà khác. Mà người đàn bà ấy, danh chính ngôn thuận, được anh trân trọng gọi là “vợ” trong những trao đổi ngày càng rời rạc với cô. Cô chưng hửng nhớ ra, mình bây giờ thành kẻ phá gia cang người khác, lượm lặt chút hạnh phúc rơi vãi của một người đàn bà nào đó. Còn chua chát nào hơn!
Đã đôi ba lần anh xa xôi về những gì gọi là toàn tâm toàn ý, là cảm giác có lỗi với gia đình, là anh mang tội với chồng em… Những điều mà với cô, nó luôn luôn vụn vặt. Đáng gì để anh phải lăn tăn kia chứ! Nhưng trái tim nhạy cảm của cô mách bảo rằng, chuyến dừng chân bên cô chỉ còn là hờ hững. Cô nhớ tới những câu quen thuộc đầy giáo điều nhan nhản khắp nơi, kiểu như: đàn ông dù có thế nào thì cũng không bao giờ bỏ vợ, bỏ con. Chuyện qua đường, “giải quyết” tạm bợ, chẳng ai trách được. Có chăng là do phụ nữ nhẹ dạ, dễ dãi, cứ thấy lấp lánh mà ngỡ là vàng…
Cô đối mặt với sự trần trụi khó cãi: chấp nhận được thì tiếp tục, không thì thôi. Đâu ai ràng buộc gì ai. Lấy quyền gì mà trách cứ. Công việc cho anh cơ hội giao thiệp với khá nhiều cô gái khác, mà cô, đâu còn trẻ trung xinh đẹp gì để mà làm nư, vòi vĩnh. Cô buộc phải thừa nhận một thực tế, anh không nói lời phũ phàng gạt cô qua một bên đã là có lòng lắm rồi. Đàn bà, cứ nghĩ ân tình từng dành cho một người đàn ông sẽ được họ ghi nhớ mãi mãi, mang ra cân đo đong đếm mỗi khi định thay lòng, là ảo tưởng sai lầm.
“Em đang có gia đình. Anh cũng vậy. Nếu em và chồng con đi chơi biển, chơi núi, anh cũng thấy bình thường, có gì đâu mà em làm ầm ĩ vậy?”, đó là phản ứng mạnh đầu tiên của anh sau khi cô tỏ thái độ giận dỗi, khó chịu lúc anh chuẩn bị dắt cả nhà đi Phú Quốc nghỉ mát. Cô bàng hoàng hiểu ra thông điệp khá rõ, nếu cô không chịu nhận ra vị trí của mình đang ở đâu đối với anh, thì chỉ cô thiệt thòi. Vậy thôi.
Người ta có bồ, được bồ yêu chiều đủ thứ. Em yêu anh vì cái gì, anh nói đi? Trong nước mắt tức tưởi, cô rất muốn hỏi anh như thế. Cô làm gì có gia đình mà anh nhắc tới, cô chỉ có mình anh thôi, anh thừa biết như thế kia mà! Cô mới là người cận kề bên anh, yêu anh còn hơn cả bản thân mình. Giả sử, nếu như anh không quần quật kiếm tiền mang về cung phụng, hoặc anh gặp sự cố gì đó, thì liệu “họ” có còn ở lại, dịu ngọt với anh hay không, có muốn tiếp tục chung sống với anh không, hay là sẽ bổn cũ soạn lại? Hoặc là chuyện đó anh chưa bao giờ nghĩ tới?
Những suy nghĩ ấy, cô không thể chia sẻ cùng anh. Nỗi tủi buồn đủ để cô âm thầm nhận ra sự bẽ bàng của đàn bà trong những mối quan hệ nhân danh tình yêu kiểu này.
Bởi vậy, mà đàn ông mới khác với đàn bà...