Vụ tai nạn đã phanh phui một sự thật oan trái, đẩy gia đình chúng tôi tới bờ vực tan nát.
Bi kịch nuôi con hộ bạn
Sáu năm trước, tôi đã có một quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời, đó là kết hôn với người yêu cũ của cậu bạn thân khi cô đang có thai 3 tháng, và tất nhiên , đứa trẻ đó không phải là của tôi. Khi đó, tôi còn trẻ và có thể làm tất cả vì tình yêu, nghe theo tiếng gọi của trái tim mà không hề so đo, tính toán.
Tôi và Hùng – người bạn thân của tôi - đã lớn lên cùng nhau, thân thiết còn hơn anh em ruột thịt. Chúng tôi đã gắn bó với nhau suốt những năm tháng tuổi thơ, thậm chí khi đã là hai chàng trai, chúng tôi vẫn dính với nhau như hình với bóng. Hùng không giấu tôi điều gì và tôi cũng vậy. Thay vì tâm sự với bố mẹ hoặc im lặng tự giải quyết vấn đề của mình, chúng tôi đem mọi chuyện kể cho nhau nghe và dành cho nhau những lời khuyên chân thành.
21 tuổi, Hùng có mối tình đầu. Người yêu đầu của cậu bạn, éo le thay lại chính là người mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu mà không dám bày tỏ. Hùng đẹp trai học giỏi, lại có tài đàn hát và ăn nói hoạt bát, trong khi tôi là một chàng trai nhút nhát, ngại giao tiếp. Bởi vậy mà dù đã thầm yêu Thoa từ rất lâu, tôi chưa bao giờ dám nói cho cô biết.
Thoa ở cùng khu phố với tôi và Hùng, ba chúng tôi đã lớn lên bên nhau. Thoa xinh đẹp, giỏi giang, và cô luôn là thủ lĩnh trong bất cứ hoạt động phong trào nào. Bởi vậy ngày Thoa và Hùng sánh đôi, tất cả mọi người đều cho rằng đó là một cặp trai tài gái sắc trời xinh, và tôi chỉ biết ngậm ngùi chúc phúc cho cả hai người, chôn chặt mối tình cam lặng trong lòng.
Dường như sợ tôi có cám giác của một kẻ bị bỏ rơi, Hùng luôn kéo tôi vào cùng trong những cuộc hẹn hò với Thoa. Hai người luôn tỏ ra quan tâm và thân thiết với tôi, nhưng họ không biết rằng hành động ấy chỉ càng làm tôi thêm tủi thân và tổn thương. Tôi quyết định tránh mặt Hùng, mặc cho cậu bạn làm mọi cách để hàn gắn tình bạn. Khoảng thời gian đó, Hùng đã tự trách mình rất nhiều, cậu ta thậm chí còn tưởng rằng tôi đang… ghen với Thoa.
|
Ảnh minh họa. |
Mối tình thầm lặng với Thoa cũng là mối tình đầu của tôi. Dù chưa bao giờ dám nói ra và chưa bao giờ được đáp lại, nhưng mối tình đó vẫn lớn lên từng ngày trong tôi. Tôi ghen tị với Hùng và ước rằng một ngày nào đó mình sẽ thế chỗ cậu bạn. Đó là một suy nghĩ thật đáng xấu hổ.
Yêu nhau được 2 năm, Hùng nhận được học bổng thạc sĩ ở Mỹ và phấn khởi chuẩn bị cho chuyến đi, chuẩn bị cho một tương lai rạng rõ đang chờ đợi cậu phía trước. Hai năm du học, rất nhiều chuyện có thể xảy ra. Lo sợ cho một tương lai không thể đoán định trước, Thoa muốn kết hôn, nhưng không hiểu vì lý do gì Hùng từ chối. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thực sự không biết lý do nào khiến Hùng quyết định ra đi, bỏ lại mối tình đầu mà cậu từng rất say đắm.
Ngày Hùng bước chân lên máy bay cũng là ngày Thoa khóc ngất trên bờ vai tôi. Cô đã thực sự suy sụp và tôi trở thành người hùng, sẵn sàng là một vòng tay để an ủi cô. Thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng tôi cho đó là cơ hội tốt để có được người con gái mình đã thầm yêu. Quả nhiên, chưa đầy một tuần sau, Thoa tìm đến tôi và nói rằng cô đã có thai với Hùng, cô rất tuyệt vọng và nhờ tôi giúp đỡ.
Khi ấy, tôi yêu cô đến độ có thể làm tất cả vì cô, bởi vậy, việc cưu mang thêm một đứa trẻ chẳng hề khiến tôi phải suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, đứa trẻ ấy lại chẳng phải là ai xa lạ, chính là máu mủ của Hùng – người bạn chí cốt của tôi. Vừa có được người mình yêu, vừa cứu được đứa con của bạn, chẳng đi đâu mà thiệt, nghĩ vậy nên tôi và Thoa đã nên duyên vợ chồng.
Cuộc sống của chúng tôi khá hạnh phúc, êm đềm bởi ngoài tình yêu thương, Thoa còn mang nặng lòng biết ơn đối với tôi. Cô rất tận tâm chăm sóc gia đình, chúng tôi cũng tránh nhắc đến chuyện cũ.
Tôi có nên đi đến cùng sự thật?
Đứa bé trai kháu khỉnh được sinh ra, thông minh và mang nhiều nét đẹp của mẹ. Tôi đã thật lòng yêu nó như con đẻ của mình. Thỉnh thoảng, tôi liên lạc với Hùng và gửi cho cậu xem những tấm ảnh của con, tôi nghĩ dù sao Hùng cũng là bố của thằng bé và cậu ấy xứng đáng được giữ mối liên hệ huyết thống ấy. Nhưng những bức thư cứ lặng lẽ gửi đi mà chưa từng nhận được hồi âm. Tôi đã rất giận Hùng và nghĩ rằng cậu ấy đã muốn đoạn tuyệt với quá khứ một cách phũ phàng.
Cuộc sống của vợ chồng tôi có lẽ sẽ trôi đi trong êm đềm nếu như không có vụ tai nạn định mệnh ấy và chúng tôi không ai có thể tiếp máu cho thằng bé bởi nó không hề có cùng nhóm máu với vợ chồng tôi. Ngày sau đó, tôi đã nhờ đến kỹ thuật giám định ADN, tìm mọi cách liên lạc với Hùng để tìm ra sự thật.
Và kết quả nhận được làm cho tôi choáng váng. Hùng cũng không phải là cha của đứa bé. Khi biết được tin ấy, trời đất với tôi quay cuồng, tôi đã tra hỏi Thoa bằng những lời nặng nề, còn cô chỉ ôm mặt khóc. Sự im lặng của vợ khiến trái tim tôi tan nát. Tôi có cảm giác của một kẻ ngu muội bị lợi dụng. Sau suốt từng ấy năm chung sống, giờ đây tôi hận vợ hơn bao giờ hết.
Giờ phút này, tôi hoàn toàn suy sụp, hoang mang và bế tắc. Tôi phải làm gì với người phụ nữ đã lừa dối tôi? Tôi nên từ bỏ gia đình hay bỏ qua mọi chuyện để tiếp tục chung sống? Tôi có nên đi đến cùng sự thật để làm sáng tỏ mọi chuyện? Làm thế nào mới xứng đáng là một người đàn ông?