Các nhà khoa học đã tiến hành nghiên cứu về hiện tượng kỳ thú này để khám phá bí ẩn về sự sống sót của nó.
Giun Pompeii: Kỳ tích về khả năng thích nghi sinh học với môi trường khắc nghiệt
Có rất nhiều sinh vật trên Trái đất có thể thích nghi với nhiều môi trường khắc nghiệt khác nhau và một trong số đó là loài sâu Pompeii. Giun Pompeii là một sinh vật độc đáo và cổ xưa có khả năng sống sót trong điều kiện khắc nghiệt, khiến nó trở thành đối tượng nghiên cứu khoa học về khả năng thích ứng sinh học.
Giun Pompeii được biết đến nhiều nhất nhờ khả năng chịu nhiệt cao. Nó sống trong đống đổ nát của Pompeii ở miền nam nước Ý, nơi bị chôn vùi trong vụ phun trào núi lửa vào năm 79 sau Công Nguyên. Do sự phun trào đột ngột và dữ dội của núi lửa, một lượng lớn dung nham và tro bụi đã bao phủ toàn bộ thành phố.
Tuy nhiên, giun Pompeii có thể tồn tại trong môi trường có nhiệt độ, áp suất cao và thiếu oxy. Các nhà khoa học đã nghiên cứu loài giun Pompeii và nhận thấy chúng có khả năng chịu nhiệt rất tốt, có thể tồn tại và sinh sản ở môi trường nhiệt độ cao.
Giun Pompeii đã phát triển khả năng chịu nhiệt như thế nào?
Các nhà khoa học tin rằng giun Pompeii thích nghi với môi trường khắc nghiệt bằng cách thay đổi cơ chế sinh lý. Chúng sở hữu các enzyme đặc biệt ngăn chặn sự biến tính protein, cho phép cấu trúc tế bào của chúng duy trì ổn định ở nhiệt độ cao. Màng tế bào của giun Pompeii có thành phần lipid chịu nhiệt giúp giảm tình trạng mất nước của màng tế bào. Giun Pompeii còn có khả năng sửa chữa nhanh chóng các DNA bị hư hỏng, điều này rất quan trọng để tồn tại trong môi trường có bức xạ mạnh và nhiệt độ cao.
Ngoài khả năng chịu nhiệt, giun Pompeii có thể tồn tại trong môi trường cực kỳ thiếu oxy. Do nhiều lỗ chân lông và khoang rỗng của Pompeii bị bịt kín bởi tro núi lửa tích tụ nên giun loài này sống trong điều kiện không có oxy. Mặc dù hầu hết các sinh vật không thể tồn tại trong môi trường không có oxy nhưng giun Pompeii có thể thích nghi với tình trạng thiếu oxy bằng cách thay đổi đường thở. Chúng có cơ chế hô hấp khác với các sinh vật khác khi trao đổi khí qua các bộ phận như da và ống mù, do đó tránh được sự phụ thuộc vào oxy.
Giun Pompeii cũng có khả năng thích nghi đáng kinh ngạc. Do Pompeii đã bị chôn vùi hàng nghìn năm nên giun Pompeii đã trải qua nhiều thay đổi về điều kiện sinh thái trong thời kỳ này, nhưng chúng có thể thích nghi với những thay đổi này và duy trì quần thể tương đối ổn định. Khả năng thích ứng mạnh mẽ này cho thấy tầm quan trọng của loài giun Pompeii trong quá trình tiến hóa sinh học.
Giun Pompeii có khả năng sống suốt nửa ngày ở miệng phun thủy nhiệt sâu dưới đáy đại dương với nhiệt độ tới 80 độ C. Chúng còn có thể sống sót tới 96 giờ mà không cần oxy để thở.
Giun Pompeii được coi là một trong những sinh vật chịu nhiệt tốt nhất trên Trái đất, khiến nó trở thành đối tượng đặc biệt hấp dẫn cho nghiên cứu khoa học. Giun Pompeii là sinh nhỏ bé thường được tìm thấy ở các suối nước nóng, nơi có thể đạt nhiệt độ trên 80 độ C. Đặc tính chịu nhiệt của giun Pompeii đã thúc đẩy nghiên cứu chuyên sâu về cơ chế chịu nhiệt của chúng và mang lại những khám phá quan trọng cho cộng đồng khoa học.
Cơ chế chịu nhiệt của giun Pompeii có liên quan đến cấu trúc cơ thể của chúng. Bề mặt cơ thể của giun Pompeii được bao phủ bởi một chất tiết đặc biệt có tác dụng chống nóng và bảo vệ. Nó ngăn nhiệt xâm nhập trực tiếp vào cơ thể giun, do đó bảo vệ các tế bào bên trong của nó khỏi bị hư hại do nhiệt độ cao. Giun Pompeii còn rất giàu axit béo đặc biệt giúp duy trì tính toàn vẹn và ổn định của màng tế bào, từ đó giúp giun sống sót trong môi trường nhiệt độ cực cao.