Nhà chồng tôi không nghèo, cũng không phải ở vùng xa xôi hẻo lánh nào cả, thế nhưng mẹ chồng tôi lại có tư duy và lối sống cực kỳ quái dị mà như nhiều người nhận xét là bẩn.
Ngày mới cưới, do vợ chồng tôi đi làm xa nhà hơn 30 chục cây số nên chúng tôi thuê nhà ở gần công ty, thi thoảng mới về nhà nên cũng chỉ loáng thoáng thấy mẹ tôi sống quá luộm thuộm và không được sạch sẽ. Nhưng từ khi tôi sinh cháu đầu lòng, chúng tôi chuyển về làm gần và ở chung với bố mẹ. Ngày ngày tiếp xúc, tôi phát sợ với lối sống của mẹ. Những ngày đầu, tôi còn mắt tròn mắt dẹt khi thấy mẹ thản nhiên nhặt giẻ lau nhà lên lau tay; đi nắng về mồ hôi nhễ nhại, bước vừa vào tới cửa nhà là mẹ vơ rèm cửa miết một đường dài từ trán xuống cằm cho thoáng; quần áo thì cứ hai ngày mới thay giặt vì hai ngày mới tắm, kể cả là mùa hè.
|
Những thói quen của mẹ chồng thôi khiến tôi không thể chịu được (Ảnh minh họa: IT) |
Nếu chỉ là những thói quen cá nhân của mẹ, có lẽ tôi đã không đau đầu đến thế này. Nhưng mẹ lại áp dụng hoàn toàn tư duy và lối sống đó vào việc sinh hoạt trong nhà và chăm cháu khiến tôi chịu hết ức chế này đến ức chế khác.
Ở nhà, hễ có ăn uống gì do mẹ làm là tôi thấp thỏm về tình trạng vệ sinh cơ bản. Ăn cá vẫn còn ruột, gọt hoa quả bằng dao thái thịt sống, lấy giẻ lau bàn lau bát đũa… gần như là những việc thường xuyên tôi chứng kiến, dù có nhắc nhở nhưng không thành công, thậm chí còn bị mắng thêm vì tội: “Mày cứ vẽ vời lắm chuyện, nhà này mấy chục năm nay sống như thế có sao đâu, chúng mày bây giờ cái gì cũng kiêng với khem”. Sau mỗi lần như thế tôi lại đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Buồn nhất là mỗi lần đi làm về thấy con cái nhếch nhác bẩn thỉu, hôm thì thấy con bò lăn lê ngoài sân chơi với chó mèo, hôm lại thấy ngồi chễm chệ trên đống đất cát (nhà tôi đang sửa sang nên có đống cát to ở cổng), đất cát dính đầy tai đầy mồm, bữa thấy bà đang lau mặt, xoa đầu cho cháu bằng giẻ lau bàn ăn.
Đặc biệt, có lần tôi thấy bà đang lau nhà, để cháu ngồi chơi cạnh xô nước lau nhà, bà còn “cẩn thận” dúi thêm cho cháu cái cốc nhựa để cháu có cái vừa nghịch vừa uống nước. Bực qua tôi có trách bà một hai câu thì bà giận dỗi mỉa mai tôi cả ngày: “Vâng, các anh chị bây giờ thì hiện đại, giỏi giang rồi. Thế mà con các anh chị vẫn còi cọc ốm đau suốt, còn ngày xưa tôi lạc hậu, cổ hủ nên nuôi chồng chị phàm phạp ra”. Chồng tôi khi nghe tôi kể lại cũng chỉ chẹp miệng rồi bảo thôi chấp gì bà, người có tuổi rồi thường hay thế, có bà trông cháu cho là tốt lắm rồi, đòi hỏi gì nữa.
Tôi ngậm ngùi chấp nhận thực tế mà lòng xót con vô cùng, từ ngày về ở với ông bà, con tôi thường xuyên ốm yếu, còi cọc. Công việc của tôi cũng bận rộn, không thể đi muộn về sớm chăm con. Vừa mới hôm qua, khi tôi đang bận rộn với việc kiểm hàng trong kho thì chồng tôi gọi điện. Linh tính mách bảo tôi có điều gì không ổn vì tầm giờ này nếu không có việc đột xuất anh sẽ không gọi. Vừa nghe máy tai tôi đã ù đi: “Con đau bụng dữ dội phải nhập viện, em vào khoa cấp cứu bệnh viện huyện ngay đi”.
Đến nơi, nghe chuyện mọi người kể lại mà tôi tím tái mặt mày, vừa xót con vừa giận mẹ chồng. Thì ra bà biết cháu thích chơi trên bãi cát ở cổng nên thả cháu ngồi trên đó chơi, bát xôi rồi hoa quả, kẹo bánh cho cháu ăn cũng để cạnh đấy luôn. Trong lúc bà tranh thủ vào nhà làm việc riêng thì cháu bò xuống lấy xôi trộn với đất cát cho vào mồm, kẹo mút cũng lấm lem đất, lúc sau con bị nghẹn ứ rồi không hiểu sao đau bụng dữ dội…
Vào viện kiểm tra các bác sĩ kết luận con ăn uống mất vệ sinh nên bị nhiễm giun, lượng giun gấp đôi gấp ba trẻ bình thường, gây rối loạn tiêu hóa cấp. Vợ chồng tôi nghe xong mà điếng người, nhìn mẹ chồng đầy trách móc, không nghĩ hậu quả của việc qua loa, đại khái lại nghiêm trọng đến thế.
Mẹ chồng tôi cũng hiểu lý do, nhưng bà lại không chịu sửa đổi hay rút kinh nghiệm, mà đùng đùng tự ái. Trong lúc chúng tôi vẫn rối bời vì chăm con ở viện thì bà thông báo lạnh lùng chúng tôi đi thuê ô sin trông con, bà nhất định không trông cháu nữa.
Chúng tôi giờ tiến thoái lưỡng nan quá, mẹ đẻ tôi ở xa không thể giúp, mẹ chồng ở gần không chịu giúp, thuê ô sin vừa tốn tiền vừa mang tiếng. Chồng tôi bảo tôi đi xin lỗi mẹ chồng để bà hồi tâm chuyển ý nhưng tôi không thể mở mồm vì thấy mình không có lỗi. Ai cho tôi lời khuyên?