Vợ mù mò mẫm đi... hỏi vợ cho chồng

Google News

Sau khi ra viện với đôi mắt bị mù do di chứng của bệnh ung thư não, chị nén nỗi đau mang cau trầu đi hỏi vợ hai cho chồng.

Hơn 15 năm vợ chồng gắn bó với nhau, vậy mà lúc chị lâm trọng bệnh, chưa biết sống chết thế nào, chồng chị đã thuê nhà trọ ở chung với người đàn bà khác. Tuy nhiên, sau khi ra viện với đôi mắt bị mù do di chứng của bệnh ung thư não, chị nén nỗi đau mang cau trầu đi hỏi vợ hai cho chồng.
Chị vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, một phần do hoàn cảnh, một phần do thiếu hiểu biết pháp luật.
Vợ trọng bệnh, chồng bỏ nhà theo gái
Người phụ nữ cao thượng này là chị Vũ Thị Hường (SN 1979, ngụ xã Bắc Sơn, huyện An Dương, TP. Hải Phòng). Sinh ra trong một gia đình nông dân có bốn anh chị em, chị Hường là lớn nhất nên từ thủa bé chị đã có tính cách mạnh mẽ, tự lập.
Tuy không phải là người phụ nữ có nhan sắc, nhưng được cái nết siêng năng cần cù, chịu thương chịu khó nên chị được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Qua một người bạn giới thiệu, chị kết duyên với anh Vũ Doãn (SN 1978, cùng xã) trong sự chúc phúc của hai bên gia đình.
Hạnh phúc càng được nhân lên khi đứa con trai của anh chị chào đời. Nhưng từ đây cuộc sống gia đình cũng trở nên khó khăn hơn trong khi nguồn thu nhập chính của cả nhà chỉ trông chờ vào những đồng tiền ít ỏi chị bán rau ở chợ và mấy sào ruộng.
Để kiếm thêm tiền đỡ đần vợ con, mỗi khi nông nhàn, chồng chị lại tranh thủ ra đường quốc lộ hành nghề xe ôm. Tuy vất vả, nhưng bù lại gia đình anh chị luôn ngập tràn hạnh phúc. Thế nhưng, "niềm vui ngắn chẳng tày ngang", cũng từ đây trong gia đình phát sinh nhiều mâu thuẫn. Chồng chị thường đi sớm về muộn, số tiền đưa cho vợ sau mỗi ngày làm việc cứ thưa dần. Linh tính của người phụ nữ mách bảo có chuyện không lành sẽ xảy ra với tổ ấm bé nhỏ của mình.
 Chị Hường bên con riêng của chồng và vợ hai.
Tai họa đã giáng xuống gia đình chị khi một ngày đầu năm 2009, chị tỉnh dậy đi bán rau từ lúc sáng sớm nhưng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đôi mắt mờ dần đi. Lúc đầu chị cứ nghĩ do mình làm việc quá sức, cơ thể bị suy kiệt nên cũng không mấy quan tâm. Song vài ngày sau, mắt chị chìm hẳn vào bóng tối. Lúc này gia đình mới tá hỏa chạy chữa nhưng vô vọng, các bệnh viện địa phương không thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh của chị.
Nhà quá nghèo, nghĩ đến việc phải chạy chữa ở các bệnh viện lớn sẽ tốn kém nhiều tiền, chị định buông xuôi... Thế nhưng, được sự động viên của hai bên nội ngoại, đặc biệt là 3 người em trai của chị, cuối cùng, chị cũng quyết định khăn gói lên Hà Nội để khám bệnh.
Chị thấy như "sét đánh ngang tai" khi bác sĩ thông báo chị bị ung thư não cần phải mổ gấp để đảm bảo tính mạng. Bác sĩ cũng cho biết ca phẫu thuật này may mắn thì chỉ đảm bảo được sự sống cho chị, nhưng chị phải chấp nhận mù lòa vĩnh viễn. Chi phí cho ca phẫu thuật lên tới 120 triệu đồng, đây là số tiền quá lớn đối với hoàn cảnh hiện tại của gia đình chị.
Không chịu khuất phục khó khăn, các em của chị đã tìm mọi cách vay mượn để có tiền chữa trị cho người chị gái tội nghiệp. Cuối cùng ca phẫu thuật cũng thành công trong niềm xúc động của gia đình. Nhưng, một bi kịch khác lại xảy đến với chị. Khi trở về nhà để dưỡng bệnh, chị được tin chồng mình đã đi theo người đàn bà khác, để mặc chị với đứa con và gánh nặng bệnh tật.
Nén nỗi đau mang cau trầu đi hỏi vợ 2 cho chồng
Trong khi chị Hường đang sống trong cảnh mù loà, căn bệnh ung thư não mới tạm được kiềm chế chứ chưa khỏi hẳn, thì chồng chị ra ngoài thuê trọ sống chung với một phụ nữ cũng đã bỏ chồng. Thương cảnh bệnh tật của chị nên hàng xóm thường xuyên đến thăm hỏi, không ai bảo ai, người thì giúp đỡ ít gạo, người thỉnh thoảng mua cho vài lạng thịt để chị bồi bổ nhanh khỏi bệnh. Càng thương chị bao nhiêu, họ lại càng trách người chồng vô trách nhiệm gấp bội lần.
Chị Hường tâm sự, những ngày cuối năm 2009, chị phải cùng lúc gánh chịu cả nỗi đau thể xác lẫn nỗi đau tinh thần. Sau nhiều đêm trăn trở, chị quyết định gọi chồng về và tác hợp cho chồng cưới người đàn bà kia.
Mặc dù chỉ là một mâm lễ đơn giản với trầu, cau, rượu để đi “hỏi vợ lẽ cho chồng” nhưng chị đã phải vượt qua bao dị nghị của xóm làng. Người thì bảo chị “hâm, dở hơi”, người thì bảo chị thích “chơi trội”… Nhưng tất cả mọi lời đàm tiếu chị đều để ngoài tai. Chị nghĩ đơn giản: "Nghĩ đến chuyện chồng mình ôm ấp người phụ nữ khác, tôi cũng tổn thương lắm chứ. Nhưng không còn cách nào khác nên tôi đành phải làm như vậy thôi. Bây giờ mình là người tàn phế không thể chăm lo được cho gia đình, chồng mình lại bỏ đi thì con trai tôi sẽ vô cùng thiệt thòi”.
Đối với chị, "hết tình còn nghĩa", không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà để con trai chị thiếu thốn đi tình cảm của người cha. Mọi sự thua thiệt chị đều cam chịu để giữ gìn gia đình trọn vẹn. Sống cảnh chung chồng, chị phải nín nhịn rất nhiều để tránh đi những chuyện mâu thuẫn nhỏ nhặt. Chính tấm lòng độ lượng của chị đã giữ được gia đình không rơi vào cảnh quăng bát, bẻ đũa vì “kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng”…
Thấm thoắt đã hơn ba năm trôi qua từ ngày chị Hường “mù” nhờ người quen dẫn đi hỏi vợ cho chồng. Người vợ hai đã sinh được một bé gái kháu khỉnh. Đứa con riêng của anh mỗi lúc mẹ đi vắng lại quấn quýt bên “mẹ Hường”, coi chị như người mẹ thứ hai.
Hạnh phúc vì có đứa con hiếu thảo
Chị Hường tâm sự, niềm an ủi lớn nhất đối với chị lúc này là cậu con trai 15 tuổi đã kịp khôn lớn, trở thành chỗ dựa tinh thần quan trọng của chị.
Chị kể: “Năm 2009, sau khi phẫu thuật xong, tôi phải nằm một chỗ trong suốt thời gian dài, mọi sinh hoạt của bản thân phải phụ thuộc vào người khác giúp đỡ. Con trai tôi đã chăm lo cho mẹ từ miếng ăn đến giấc ngủ, thậm chí còn tự tay tắm rửa, đưa mẹ đi vệ sinh. Thấy con phải làm những việc như vậy, nhiều lúc tôi cũng chạnh lòng nhưng cũng mừng vì nếu không có cháu thì tôi chẳng biết trông vào đâu”.
Một người hàng xóm với chị Hường cho biết thêm: "Thằng bé ngoan lắm, suốt ngày chỉ ở bên chăm sóc mẹ thôi, là con trai nhưng không hề nề hà bất kỳ việc gì. Tội nghiệp nó, được Sở Thể dục thể thao Hải Phòng chọn vào đội tuyển đấu vật, nhưng sợ không có ai chăm sóc mẹ nên nó lại bỏ giữa chừng ".
Số phận dường như đã bù đắp cho người phụ nữ bất hạnh như chị Hường có một chỗ dựa là cậu con trai hiếu thảo và nghị lực. Trong cuộc trò chuyện, ánh mắt của cậu bé bỗng chợt sáng lên tia hi vọng khi nhắc đến dự định sẽ đi học một cái nghề để sau này kiếm được tiền lo cho mẹ một cuộc sống tốt hơn.
Theo Pháp Luật Việt Nam

Bình luận(0)