Thử thách của khoan dung

Google News

Nhưng trong tình yêu không thể đòi hỏi phải luôn sòng phẳng với nhau vậy. Có lẽ tôi sẽ thử một lần khoan dung mà đón cô ấy quay về.

Chúng tôi đã ly hôn hơn một năm nay. Một quyết đinh nhanh gọn sau hơn mười hai năm chung sống. Đôi lúc nhớ lại tôi cũng không ngờ chuyện ly hôn của mình lại dễ dàng như thế. Chẳng lằng nhằng, co kéo như tôi đã tưởng. Thậm chí cũng không có màn đổ lỗi cho nhau vì vợ tôi nhận hết. Cô ấy đã ngoại tình.
Đời sống vợ chồng nào lại không có ít nhiều sóng gió. Gia đình tôi cũng chẳng ngoại lệ. Nhưng ngoài những giận hờn vặt vãnh thì tôi chẳng thấy có gì to tát để vợ tôi phải kiếm niềm vui từ kẻ khác. Bởi khi về làm vợ tôi, cô ấy hầu như chẳng đụng tay vào việc gì. Chuyện kiếm tiền đã có tôi gánh vác. Chuyện bếp núc cũng đã có người giúp việc. Cô ấy chỉ có mỗi nhiệm vụ chăm con, thậm chí đến chiều là nhàn hạ ôm máy tính lướt facebook vì đã có tôi tắm và cho con ăn.
Khi con đến tuổi đi học, cô ấy lại còn thoải mái hơn trước. Sáng tập gym, trưa cà phê cùng bạn bè, tối shopping cùng chồng con. Cô ấy có một cuộc sống nhiều người phụ nữ mơ ước. Vậy mà đùng một cái, khi con trai mới vừa chín tuổi, cô ấy lạnh lùng quẳng tờ đơn vào mặt tôi và nói rằng mình không xứng đáng. Quá choáng váng vì bất ngờ, tức giận và đau đớn, tôi lập tức chở cô ấy ra tòa đồng thuận ly hôn. Tôi làm như thế cũng chỉ để cho thỏa cái tôi của đàn ông. Không phải là cô bỏ tôi mà là tôi không cần cô. Để rồi xem, không có tôi cô sẽ sống với gã nhân tình như thế nào. Vì quá sỹ diện, tôi quên mất rằng mình rất yêu vợ mình. Vì yêu nên tôi mới ghen tức và muốn hả hê.
 Ảnh minh họa.
Bỏ mặc con trai ngày đêm thương nhớ mẹ, cô ấy tung tăng với người tình mới, điển trai và trẻ trung. Bẵng đi bốn tháng không liên lạc, không tin tức, cô ấy xuất hiện trước mặt tôi với vẻ nhàu nhĩ và mệt mỏi. Nói là đến thăm con nhưng cô ấy chỉ hỏi thăm qua loa rồi quay quả bỏ về. Sau lần đó, cô ấy thường ghé khi không có tôi ở nhà. Nhưng nghe dì giúp việc nói lại, có lần cô ấy hỏi thăm tôi đã có người yêu mới chưa. Nghe dì nói chưa, cô ấy đã mỉm cười rất hạnh phúc.
Sau vài lần gặp gỡ trong quán cà phê như những người bạn cũ, cô ấy đã tâm sự với tôi về cuộc sống hiện tại. Gã bạn trai đã hiện nguyên hình là kẻ lười biếng và mê cờ bạc. Ngoài việc moi tiền của cô ấy ra thì gã chẳng làm gì. Số tiền tôi chia cho cô ấy đã bị gã trộm sạch. Hiện giờ, để sinh sống qua ngày, cô ấy đã phải bươn chải buôn bán ngoài chợ. Tôi nghe mà tức anh ách, định khuyên cô ấy bỏ quách gã nhân tình đó đi. Nhưng mặc khác tôi cảm thấy ít nhiều hả hê nên không muốn can thiệp.
Cho đến ngày hôm qua, trong cuộc điện thoại hỏi thăm như mọi lần, cô ấy bỗng khóc nức nở nói rằng mình đã chia tay với gã nhân tình. Cô ấy khổ sở vì tương lai mờ mịt phía trước. Tuyệt nhiên, cô ấy không nhắc về tôi hay ngỏ lời muốn quay lại. Có lẽ cô ấy đang chờ tôi mở lời…
Thành thật mà nói, sự phản bội của cô ấy như mũi dao nhọn phá hủy cảm xúc của tôi. Dù rất muốn quay lại nhưng tôi không biết mình sẽ sống tiếp thế nào với người vợ chỉ quen nhận mà không muốn cho đi. Ngẫm lại những ngày sống chung với nhau, ngoài đứa con cô ấy đã sinh cho tôi thì tôi chẳng nhận được gì khác từ cô ấy. Ngay cả một lời cảm ơn. Nhưng trong tình yêu không thể đòi hỏi phải luôn sòng phẳng với nhau vậy. Có lẽ tôi sẽ thử một lần khoan dung mà đón cô ấy quay về.
Theo Phụ Nữ Online

Bình luận(0)