7 năm lấy nhau chưa một ngày chị biết đến hai từ hạnh phúc. Ai hỏi rằng "em có hạnh phúc không?", chị lại quay đi, cố nuốt nước mắt vào trong. Sau nhiều năm sống chung với người chồng “hổ báo”, chị chỉ dám đứng lên đòi lại quyền của mình kể từ khi được một trung tâm tư vấn tâm lý giới thiệu về Luật chống bạo hành trong gia đình.
Mẹ đòi tiền mua giường cưới trong đêm tân hôn
Đến hôm nay chị Nguyễn Thị Nguyên (Định Hóa, Thái Nguyên) mới tin vào hạnh phúc chị đang có là thật. Nhờ lòng dũng cảm chống lại hủ tục cũng như quyết tâm chịu tiếng “bỏ chồng”, chị mới được hưởng hạnh phúc trọn vẹn.
Chúng tôi gặp chị tại Công ty tư vấn tâm lý An Việt Sơn (trụ sở ở Hoàn Kiếm, Hà Nội). Có lẽ với những chuyên gia tâm lý ở đây thì chị là một vị khách đặc biệt. Một vị khách đã nhận được những chia sẻ chân tình và nhờ điều đó, chị đã đưa ra được những quyết định đúng đắn.
Nhắc lại về cuộc đời mình, chị Nguyên thở dài: "Khổ lắm em ơi! Mỗi lần nói đến là chị lại đau đớn lắm". Tuy nhiên, để chia sẻ được với nhiều phụ nữ khác cùng cảnh ngộ, chị vẫn sẵn sàng kể lại câu chuyện về cuộc hôn nhân đầy nước mắt của mình.
|
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet. |
Chị Nguyên sinh năm 1980, chồng chị tên là Bình, hơn chị 3 tuổi. Hai vợ chồng yêu nhau ba năm mới cưới. Thuở ban đầu, chị Nguyên kể, anh ân cần và chăm sóc chị chu đáo. Thậm chí ba năm yêu nhau chưa bao giờ anh vượt quá giới hạn. Anh luôn tỏ ra là một người con rể tương lai ngoan, tốt bụng, trong mắt người thân của chị.
Thời kỳ anh chị yêu nhau, ai cũng trầm trồ khen về mối tình đó. Bố mẹ anh Bình cũng rất "ngoại giao" với bố mẹ chị Nguyên. Ngày cưới, thôn xóm ai cũng khen cặp trai tài, gái sắc. Ấy vậy mà, bi kịch liên tiếp đổ xuống đầu chị Nguyên ngay từ ngày đầu về làm dâu nhà anh - người từng hứa sẵn sàng chết để bảo vệ chị.
Lời thề “chỉ xa nhau khi một người về thế giới bên kia” trong ngày cưới đã khiến chị phải chịu bao đau đớn, uất ức mà không dám phá lời thề. Chị Nguyên kể ở quê chị, những người đã tự đưa ra lời thề chung sống với nhau đến chết thì chẳng mấy ai đưa nhau ra tòa cả.
Ngay trong đêm tân hôn, chị Nguyên đã bị mẹ chồng vào đòi hết các khoản hồi môn, tiền bạn bè mừng cho đám cưới của anh chị, với lý do “mua sắm giường chiếu cho chúng mày giờ chúng mày phải trả”. Vì chiều lòng mẹ chồng nên chị Nguyên chẳng đắn đo, có bao nhiêu vàng, tiền mọi người mừng, chị đưa hết cho bà. Chị thấy nhẹ lòng hơn về điều đó. Đến đêm khi hai vợ chồng đi ngủ, chồng chị lại hỏi đến tiền mừng. Chị nói đã đưa cho mẹ rồi thì anh lại không tin.
Như vừa để trả thù chuyện vợ nói dối, vừa để thỏa mãn cơn thèm khát bao năm của mình, anh ta lấy chiếc gối đôi đè chặt ngang người chị rồi thực hiện hành vi bạo dâm. Mặc kệ lần đầu của vợ đau đớn ra sao, anh ta cứ như con hổ, con báo cào cấu vợ. Đau quá, chị Nguyên như ngất đi. Vừa tỉnh dậy, người chồng mới cưới lại đè chị ra. Mặc cho chị van xin nhưng anh chồng tuyên bố xanh rờn là “làm vợ chỉ để chiều chồng”.
Từ hôm đó, ngày nào anh ta cũng thực hiện hành vi quái dâm với chị. Ban ngày, anh ta tươi cười như không có gì xảy ra nhưng đêm đến lại như con mãnh thú hiện nguyên hình. Có đêm, chị khóc nói: “Thà anh cứ đánh em còn hơn dùng nhục hình này với em”. Thấy thế, anh ta cười to vì khoái chí.
Hai năm sau, chị có bầu, sợ ảnh hưởng đến đứa con nên chị xin về nhà ngoại ở. Nhớ vợ, thèm những đêm được thoải mái cào cấu, anh ta sang bắt chị về nhà. Chị Nguyên không về thì anh ta đánh chị trước mặt bố mẹ vợ. Bố mẹ chị Nguyên đành khuyên con về. Lúc này, chị mới òa khóc, kể về nỗi khổ từ ngày về làm vợ kẻ có vẻ ngoài ngoan hiền nhưng bạo dâm. Tuy nhiên, phong tục ở quê đâu dễ để vợ chồng bỏ nhau.
Chị sinh con chưa đầy 1 tháng, anh chồng lại lao vào cuộc chơi tình dục chỉ riêng anh ta sáng tạo ra. Anh ta chỉ thích trói vợ lại rồi thoải mái làm tình theo kiểu anh ta thích. Nhiều lần, chị Nguyên nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng vì con còn bé quá, nên đành chịu đựng.
Chị bàn với bố mẹ chuyện ly hôn thì bố mẹ chị không đồng ý. Dù rất thương con nhưng họ cho rằng: “Thằng Bình nó chỉ bị chứng bạo dâm thế, chứ bình thường nó vẫn ngoan với mọi người, nó vẫn đi làm, con bỏ nó thì tội lỗi đổ vào con”. Trong con mắt của mọi người, Bình vẫn là một người tốt.
Chị Nguyên kể: “Chỉ sống cùng họ mới biết. Chị cũng không nhận được sự sẻ chia từ bố mẹ chồng. Tiền chồng chị đi làm, mẹ chồng giữ hết, để chi mua thức ăn thức uống cho cả nhà. Khi cần tiền chị chỉ dám xin bố mẹ đẻ. Khổ về vật chất, tinh thần nên lúc nào chị cũng mệt mỏi”.
Chấp nhận bị bố mẹ từ để bỏ chồng
7 năm sống với Bình, chị thấy như cả trăm năm. Con giun xéo lắm cũng quằn, tháng 5/2008, chị nói chuyện chia tay với chồng. Anh ta im lặng rồi xin lỗi vợ. Đến đêm, Bình trói vợ lại như mọi khi, rồi dùng tuốc-nơ-vít đâm vào vùng kín của chị Nguyên khiến chị phải nhập viện cấp cứu.
Anh ta cho rằng chỉ có mình được quan hệ với chị Nguyên và dọa chị là nếu muốn chia tay thì anh ta sẽ phá nát cuộc đời chị. Thế là chị lại không đủ dũng cảm phá bỏ lời thề ngày cưới. Ngày chị nằm cấp cứu ở Bệnh viện Thái Nguyên, có một nhà báo đến hỏi chuyện chị. Nghe chị kể về hoàn cảnh của mình, nhà báo ấy khuyên chị nên đi tìm chuyên gia pháp lý hỗ trợ cho mình.
Thế là chị lên Hà Nội, tìm chỗ bấu víu. Tại đây, chị nhận được nhiều sự tư vấn bổ ích. Về nhà, chị Nguyên quyết định bỏ chồng - điều mà nhiều năm qua ở xóm chị chưa ai dám làm. Bố mẹ chị Nguyên từ mặt chị và lo rằng lời thề sẽ ứng nghiệm.
Tháng 2/2009, Tòa án Định Hóa xử chị Nguyên và anh Bình ly hôn. Chị Nguyên không được nuôi con vì khi chị bỏ lên Hà Nội tìm chuyên gia, chị đã bị khép vào “tội” bỏ con đi. Sau khi ly hôn, trước áp lực của dư luận địa phương, của bà con lối xóm, chị phải bỏ nhà lên Hà Nội kiếm sống. Chị xin vào một công ty môi trường với công việc chính là dọn vệ sinh ở các trường học.
Tại đây, chị gặp anh Bùi Văn Tiến (Lập Thạch, Phú Thọ). Trước đó 1 năm, vợ anh Tiến bỏ theo người tình cũ, để lại anh với hai đứa con nheo nhóc. Công việc ở Hà Nội không ổn định nên anh gửi con về quê nhờ bố mẹ nuôi hộ rồi anh ở đây đi làm.
Chị và anh Tiến như đồng cảm được nỗi khổ của nhau. Hai kẻ bất hạnh tìm đến nhau như lẽ tự nhiên ở đời. Từ ngày lấy nhau, anh chị miệt mài lao động. Ngoài việc đi làm ở nơi công ty giao, chị Nguyên còn nhận thêm việc dọn dẹp một vài văn phòng.
Vì chịu khó nên thu nhập mỗi tháng của chị cũng được 7 triệu đồng. Anh Tiến vốn là cựu sinh viên Đại học Mở nên anh cùng bạn bè mở của hàng sửa chữa máy tính. Tình yêu muộn màng sau chuyện gia đình vỡ lở khiến họ trân trọng hạnh phúc từng li, từng tý.
Sau nhiều năm phải chiều gã chồng bạo dâm, chị Nguyên bị viêm lộ tuyến tử cung nặng, vết viêm chai sần. Chị phải miệt mài chữa thì mới có thai lại. Hai vợ chồng chị đã có được một cậu con trai kháu khỉnh.
Nỗi đau từ đời chồng trước của chị đã được anh Tiến dùng tình yêu và lòng đồng cảm của mình xóa mờ vết thương trong lòng chị. Với chị Nguyên, 5 năm qua, từ ngày chia tay anh chồng mãnh thú, chị mới biết thế nào là hạnh phúc vợ chồng. Bố mẹ chị cũng đã nhận lại con và họ thấy vui hơn khi con mình có được hạnh phúc thực sự.