Một buổi chiều cách đây 5 tháng, tôi hẹn cà phê với bạn. Quán thưa người, trong lúc đợi bạn, tôi vô tình quay sang góc bàn bên, đập vào mắt là hình ảnh hai người trẻ… hôn nhau với cái ôm siết chặt.
38 tuổi, tôi bất giác tự hỏi mình còn có thể yêu được nữa không, với sự bỏng cháy, xốn xang, háo hức như thuở yêu lần đầu. Những vướng víu, bận bịu chồng con, toan lo cơm áo hôm nay, tôi mỉm cười nghĩ rằng làm sao còn có thể có lại được những xúc cảm yêu xưa, như lớp trẻ bây giờ…
Thoát bỏ thực tại
Vậy mà mọi thứ quanh tôi bỗng nhiên nghiêng ngả, muốn tung vỡ khi tim đập mạnh trước một ánh nhìn say đắm, chỉ một tháng sau buổi cà phê hôm nào. Đó là bữa tôi còn nán lại công ty, cố hoàn thành bài báo cáo cho buổi họp ngày mai. Cái bánh bao chìa ra trước mặt, tôi giật mình ngước lên để rồi bối rối chạm phải đôi mắt chiếu thẳng những tia nhìn ấm áp, đắm say, dịu dàng đến mãnh liệt của anh… Từ sau hôm đó, chúng tôi thân nhau hơn qua những chia sẻ, giúp đỡ và quan tâm trong công việc; gần nhau hơn trong những lần tranh thủ chút thời gian sau giờ làm ghé quán uống ly nước hay ăn vài món nhẹ. Điều gì đến cũng đến, chúng tôi trở thành tình nhân, yêu nhau trong bí mật bởi cả hai đều đã có gia đình.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi thấy đẹp hơn kể từ ngày có anh đi bên cạnh. Những hồi hộp, nhớ nhung, rạo rực, ngất ngây… như lần đầu thẹn thùng, e dè đặt chân vào vườn yêu của tuổi trẻ năm nào, giờ trào dâng đủ đầy, nguyên vẹn. Những phút giây rũ bỏ trách nhiệm, vượt thoát giới hạn, chìm đắm trong hạnh phúc cùng anh khiến tôi như người say lạc lối. Nhưng sự dằn vặt, đau khổ, chán nản thực tại trong mối ràng buộc chồng con cũng chất ngất trong lòng. Tôi cảm giác có lỗi, thấy mình tệ bạc, phũ phàng, chả ra sao lúc trở về bên mái ấm nhỏ, khi cả nhà đùa vui bên mâm cơm đầm ấm, hay lúc được chồng ôm bỗng thấy nhớ nhân tình…
Tôi có cô bạn thân tên Hằng. Mới đây, Hằng cho biết đã viết sẵn lá đơn ly hôn, chờ một dịp xòe ra thú nhận với chồng về sự lừa dối bấy lâu nay. Quang - chồng Hằng là một người đàn ông đáng mơ ước. Quang yêu vợ, thương con, hết lòng dựng xây hạnh phúc. Hằng từng khoe Quang là người đàn ông chẳng những giỏi kiếm tiền mà còn rất khéo léo, chỉn chu, chăm lo cho gia đình. Điều gì khiến Hằng muốn phá nát hạnh phúc? Hằng lý giải: “Đàn bà vốn nhẹ dạ, dễ “chết” bởi thứ không thực tế, phù phiếm nhưng mang lại sự rung cảm, động lòng”. Người tình cho Hằng những lời khen mật ngọt và cho cảm giác của một phụ nữ trung tâm, tỏa sáng. Cuộc sống cô trở nên ý nghĩa hơn, lung linh hơn bởi sắc màu hạnh phúc trong phút giây đắm mê chỉ có hai người với những hẹn hò lãng mạn.
Phũ phàng ảo ảnh
Chưa kịp xòe lá đơn ly hôn cho chồng trong tâm thế một can phạm chờ xét xử, Hằng nhào đến tôi với đôi mắt đẫm lệ: “Quang biết cả rồi, anh ấy không tha thứ. Anh ấy muốn ly hôn”. Phiên hòa giải ly hôn giữa họ diễn ra sau hai tháng sống trong hạnh phúc chỉ mành. Sự chì chiết, cãi vã, tránh mặt nhau như cơn gió mỗi ngày một lớn, muốn bức tung bức tường tổ ấm. Vậy mà, đau đớn sao giọt nước mắt khô khốc không rơi trên má Hằng mà lặng lẽ chảy dài trên gương mặt của Quang - nguyên đơn, người cương quyết chấm dứt cuộc hôn nhân này. Quang khẳng định: “Tôi từ trước đến nay chưa làm điều gì có lỗi với vợ. Hết lòng thương yêu, chăm lo, cố gắng vun vén mái ấm của mình. Vậy mà cô ấy đáp lại bằng sự lừa dối đáng khinh. Nhẫn tâm đạp xô tất cả”.
Đau đớn hơn, người tình nhìn Hằng bằng ánh mắt không thể… chân thật hơn: “Làm sao mình có thể cưới nhau hả em. Anh chưa sẵn sàng để đón nhận”. Hằng khổ tâm, hối hận và cay đắng đến gầy mòn. May sao, tòa đã không chấp nhận đơn ly hôn của Quang, mong cả hai cùng nhìn nhận, tự cho mình một cơ hội hàn gắn. Quang sau đó cũng dịu nhẹ hơn khi ngồi lại với Hằng, chìa cho vợ cánh tay bao dung khi nhìn thấy sự ăn năn của vợ. Con thơ cần một mái ấm đủ đầy trọn vẹn, chồng vẫn còn yêu, Hằng qua cơn say nắng, qua phút yếu mềm hiểu được sự phũ phàng ẩn sau chiếc mặt nạ hoàn mỹ của tình nhân đã biết trân quý hơn mái ấm của mình.
Tôi ngồi với anh, ướm hỏi: “Mình sống với nhau nha. Chúng ta hãy li hôn để danh chính đến với nhau”. Anh tròn mắt: “Em nói gì vậy! Sao ta có thể làm thế? Chồng em và vợ anh có lỗi gì để tổn thương họ? Mình vẫn yêu thương, cho nhau những giây phút hạnh phúc ngoài vợ ngoài chồng như thế chẳng hay và tốt hơn sao?”. Tôi ngỡ ngàng, cay đắng đến nát tan lòng dạ. Một bữa ở công ty, tôi bất ngờ thấy chóng mặt. Đáp lại tin nhắn “nhờ vả” của tôi, anh nói: “Em nhờ cái Loan, cái Phương gì đó đưa đi khám nhé. Anh bận quá!”. Tôi hụt hẫng. Nhớ đến chồng, tôi điện thoại để rồi chưa đầy 10 phút sau, chồng đã có mặt. Tôi nghỉ việc hai ngày để ở nhà dưỡng bệnh. Chồng cũng xin nghỉ để chăm sóc cho tôi. Nhìn chồng ân cần pha ly nước cam, lấy từng viên thuốc đưa tôi uống mà nước mắt trong tôi cứ chực dâng trào. Tim tôi thắt đau khi thấy chồng lăng xăng nấu nồi thuốc lá để xông cho vợ khỏe; hai đứa con chia nhau việc nhà và việc… chọc mẹ vui. Giật mình tôi tự hỏi, hạnh phúc tìm ở đâu xa?
Anh gửi cho tôi tin nhắn muộn màng: “Em đỡ chưa, lúc nào được, anh tranh thủ ghé thăm nhé!”. Tôi chợt hiểu ra, bấy lâu nay chúng tôi vẫn chỉ có thể và mãi mãi sẽ chỉ là… dành cho nhau sự “tranh thủ”. Tranh thủ sống những khoảnh khắc ngoài vợ ngoài chồng, tranh thủ vui, tranh thủ gạt bỏ thực tại… Hóa ra, khi những rung động, xốn xang qua đi, chúng ta vẫn là những con người rất thật, luôn cần lắm một mái ấm có tiếng cười vợ chồng, con trẻ. Hạnh phúc là cùng hưởng ngọt bùi và sẻ chia khổ đau, thất bại chứ không dừng ở sự “tranh thủ” cho nhau…
Cảm giác yêu đã đánh lừa tất cả, nhất là nó đến trong một dịp tình cờ, khi mà cuộc sống gia đình, tình yêu với chồng/ vợ trở thành sự “đương nhiên” và ít nhiều nhàm chán. Nó mới mẻ nên khiến ta muốn quên đi tất cả thực tại, để mải miết lao theo ngụp lặn sống trong xúc cảm yêu đương, với những gì đẹp đẽ nhất. Thế nhưng, hồi kết của nó lại là một dư vị đắng chát, một sự thật phũ phàng; có khi khiến gia đình chao đảo và ta phải trả giá bằng sự mất mát rất lớn những thứ ta cất công xây dựng.