Khi yêu và cưới anh cũng thật lòng nói với Vi rằng:
– Nhà anh nghèo, hoàn cảnh thì như vậy. Em chấp nhận lấy anh nghĩa là phải sống cùng với người mẹ đã bị lẫn của anh đấy. Chắc chắn em sẽ khổ, em có chịu được không? Anh hỏi thật lòng chứ không dám giấu diếm hay ép buộc em đâu.
– Xác định cưới anh thì mẹ anh cũng là mẹ của em. Thế nên anh cứ yên tâm.
Vậy là cuối năm đó họ về chung 1 nhà. Đám cưới diễn ra đơn giản nhất xã vì nhà Thái chẳng có gì. Nhà Vi khá hơn nên trước đó bố mẹ cô cũng ngăn con gái lấy Thái, sau cô quyets tâm nên họ cũng không cản được. Hôm cưới mẹ Vi cho 2 cây vàng làm hồi môn, Vi dự định sẽ dùng số vàng đó mở 1 cửa hàng tạp hóa buôn bán.
Tuy nhiên cưới xong thì mẹ chồng Vi lại ốm. Thái lúc đó lại đang dang dở công trình ở xa phải đi gấp nên động viên vợ:
– Giờ anh đi làm xa, em mà mở cửa hàng tạp hóa rồi ở ngoài cửa hàng suốt thì ai trông mẹ? Hay em hoãn việc mở cửa hàng lại 1 thời gian, ở nhà trông mẹ giúp anh cho tới khi mẹ khỏe hẳn đã. Có thế anh mới yêu tâm đi làm được.
Nghĩ chồng đi làm cũng vì tương lại của 2 đứa về sau, chẳng lẽ cô là dâu con lại không chăm sóc mẹ chồng nên Vi đồng ý để chồng yên tân đi làm. Tuy nhiên mẹ chồng cô lú lẫn thậm chí còn chẳng nhận ra con dâu nên khó tính lắm, suốt ngày chửi bới linh tinh đâm ra nhà Vi lúc nào cũng ầm ĩ vì tiếng bà.
Người ở gần thì hiểu chứ người ở xa lại cứ tưởng con dâu ức hiếp mẹ chồng, vì những lời bà nói chẳng giống người lú lẫn chút nào:
– Tôi biết, tôi ngồi 1 chỗ không làm ra cái ăn thế nên tôi đâu có dám đòi hỏi. Xin chị mỗi bữa cho bát cơm chắc bụng thôi mà. Ấy vậy nhưng chị ấy không cho, cơm thừa chị ấy đổ đi hết, tôi đói lắm…
– Mẹ đừng nói thế, ai không biết lại nghĩ oan cho con. Bữa nào con chẳng đút cho mẹ ăn 1 bát cơm to với thịt, cá ạ.
– Cả năm nay tôi nào biết miếng thịt miếng cá nào đâu, cô cứ nói vậy.
Vi chán cũng chẳng buồn thanh minh với mẹ chồng nữa. Hàng tháng Thái gửi tiền về cho vợ nuôi mẹ nên tiền cưới và hồi môn mẹ cô cho vẫn còn để đó chưa phải động đến. Một lần nhà Vi ầm ĩ khi người ta thấy mẹ chồng nàng dâu cầm gậy đánh nhau. Rồi chẳng hiểu ai đã gọi điện đến tai chồng chị, anh đùng đùng bỏ việc về nhà…
Anh chẳng nói gì chỉ lẳng lặng theo dõi hành động của vợ với mẹ. Vi cũng đối xử với bà bình thường như mọi ngày, nhưng rồi sau khi thấy vợ tắm cho mẹ xong, Thái vào bóp chân cho mẹ thì sốc ngất khi thấy người mẹ mình đầy những vết bầm tím. Nghĩ lúc vợ tắm cho mẹ đã đánh bà rồi, Thái nổi điên lao vào lôi vợ ra ngoài định đánh cho vợ 1 trận nhừ tử:
|
Ảnh minh họa. |
– Cô khốn nạn vừa thôi chứ. Tôi đi làm gửi tiền về cho cô nuôi mẹ chứ có bắt cô làm nuôi mẹ tôi đâu. Vậy mà sao cô nỡ đánh mẹ tôi tím tái khắp người vậy hả? Cô không cho mẹ tôi ăn và hôm trước cô cầm gậy đánh mẹ tôi đúng không?
– Anh…
Chẳng để vợ thanh minh, Thái lao ngay vào xé toạc áo vợ. Nhưng ngay khi cúc áo của vợ vừa bung ra để lộ toàn bộ phần trên thì Thái run lên sợ hãi:
– Trời ơi, tại sao. Tại sao người em toàn vết cào cấu, vết xước kinh hãi thế này?
– Là do mẹ đấy. Mẹ lẫn rồi nên toàn tự cào cấu làm mình thâm tím, nhiều lúc giữ mẹ không được em phải cởi áo mình ra cho mẹ cào cấu vào người em. Hôm trước không phải em cầm gậy đánh mẹ, mà mẹ định lấy gậy vụt vào chân mình nên em giằng lấy, mẹ la lên, người ta tưởng em đánh mẹ. Bữa nào em chẳng cho mẹ ăn đầy đủ, chỉ là mẹ không nhớ thôi.
Vừa nói vi vừa nghẹn ngào. Thái quỳ xuống xin lỗi vợ. “Em khổ mà anh lại nghĩ oan cho em, anh sẽ không đi làm xa nữa. Anh sẽ làm ở gần để cùng em chăm mẹ. Anh xin lỗi”.