Tôi và chồng cưới nhau được hơn 10 năm rồi, chúng tôi có hai đứa con trai. Anh làm lái xe đường dài, còn tôi làm việc cho một công ty sản xuất vật liệu xây dựng.
Công việc của tôi làm văn phòng, nên thu nhập mỗi tháng chỉ 4-5 triệu đồng, mọi sinh hoạt trong gia đình bao nhiêu năm nay phải phù thuộc vào đồng lương của anh. Cũng vì thế mà tôi bị chồng coi thường.
|
Rất nhiều lần tôi bị chồng đánh thâm tím mặt mày, thậm chí còn đánh trước mặt người lạ và người quen của tôi… (ảnh minh họa) |
Anh đi suốt ngày, mỗi tuần chỉ ăn cơm với mẹ con tôi 2-3 lần, ngủ với tôi 1-2 đêm, còn lại thời gian của anh là ở trên đường, hoặc ngủ lại ở đâu đó.
Tôi rất hiểu và thông cảm với công việc của chồng, sự vất vả của chồng, nên mỗi khi anh có dịp ăn cơm nhà là tôi luôn chu đáo, nhưng chưa khi nào tôi thấy chồng hài lòng.
Đi khỏi nhà thì thôi, hễ cứ về đến nhà là anh làm ầm ĩ, chửi bới vợ con, quát nạt con cái và đánh đập tôi. Khi thì anh chửi nhà cửa bẩn thỉu, không ngăn lắp, thay vì dọn đẹp thì anh lại ngồi chửi bới và chỉ cần tôi có một câu nào đó phản ứng lại thì anh lao vào đánh tôi.
Có lần, trước mặt chị gái và anh rể tôi, họ ra chơi, mà chỉ vì nhà bẩn tôi chưa kịp dọn mà anh cũng lao vào đánh tôi túi bụi trước mặt họ. Thấy thế, anh rể ra ngoài còn chị gái cố ngồi lại để bênh tôi.
Có lần đưa con đi chơi, chỉ vì đứa con bé đòi mua đồ chơi, khuyên con không được, chồng chửi tôi không biết dạy con, rồi trước mặt bao nhiêu người lạ anh đánh mẹ con tôi ở đó rồi bỏ về.
Sau khi anh đi khỏi, nhiều người qua hỏi thăm mẹ con tôi, lúc đó tôi cảm thấy mình thật nhục nhã và chỉ muốn khóc cho thật hả hê.
Hơn 10 năm sống cùng chồng, tôi không đếm nổi đã bao nhiêu lần bị chồng đánh, tôi biết mình thật tồi tệ khi chấp nhận cuộc sống như vậy, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, vì tôi không thể bỏ chồng trong khi mình tôi đủ khả năng về kinh tế để lo cho các con.
Tôi cũng không đủ can đảm bỏ chồng để bố mẹ tôi phải mang tiếng có đứa con gái bị chồng bỏ.