Thấy bố vợ xuống bếp tìm đồ ăn, tôi biết mình là kẻ đáng trách

Google News

Nhìn bố vợ lúi húi trong tủ lạnh, chưa hiểu ông làm gì nữa để rồi khi ông bê âu thịt thừa ra ăn, tôi mới vỡ lẽ mọi chuyện.

Chán cuộc sống công nhân nên vợ chồng tôi đã chuyển qua buôn cá, lấy nguồn cá từ ở quê ra thành phố bán. Lúc đầu cũng có lời nhưng do không hiểu thị trường, tôi đã lỗ rất nhiều.

Không có tiền ăn và thuê phòng trọ, vợ chồng tôi đành phải đến nhà bố mẹ vợ nương nhờ. Ngay từ đầu tôi đã chán ghét cảnh ở rể, chỉ vì bần cùng quá tôi mới phải chui rúc thế này.

Sống nhà vợ, tôi ngày càng ngột ngạt mệt mỏi vô cùng. Bố vợ thì suốt ngày lảm nhảm những câu lý thuyết khuyên bảo tôi phải làm thế này phải làm thế kia, đừng bao giờ nản chí.

Những lúc vợ tôi đi làm, mẹ vợ xuống bếp cũng kéo bằng được con rể vào phụ mới chịu. Nếu là mẹ đẻ chắc tôi đã cãi nhau tay đôi với bà rồi nhưng đây là mẹ vợ, lại đang phải sống cảnh ở rể. Tôi đành câm nín làm theo răm rắp những lời bà chỉ dạy.

Một buổi sáng tôi đang ngủ thì bất ngờ bố vợ đẩy cửa phòng vào và nói: "Vợ con thì đi làm từ lúc 7h, cháu được bà ngoại đưa đi học rồi. Nghỉ ngơi đã 3 tháng, cũng phải kiếm việc gì đó mà làm đi, chứ đàn ông vai u bắp thịt sao lại ngủ nướng đến 9h chưa dậy".

Thay bo vo xuong bep tim do an, toi biet minh la ke dang trach

Vợ bảo tôi đừng giận ông ngoại, vì bố chỉ muốn tốt cho tôi nên mới nặng lời chút xíu thôi. (Ảnh minh họa)

 

Tất cả những lời bố vợ nói đều đúng nhưng sao tôi thấy nhục nhã đến vậy, ức quá chịu hết nổi tôi im lặng bỏ đi chơi. Suốt một ngày tôi ra ngoài tụ tập bạn bè uống rượu đến tận tối mới về. Vừa ló mặt vào nhà, bố vợ đã mắng xối xả vào mặt nói tôi là con người lười biếng, không biết thương bố mẹ vợ con. Vợ bụng mang dạ chửa mà vẫn phải đi làm nuôi chồng. Người như thế không xứng làm con rể của ông ấy.

Thấy hai bố con căng thẳng quá, mẹ vội can ngăn, còn vợ bảo tôi đừng giận ông ngoại, vì bố chỉ muốn tốt cho tôi nên mới nặng lời chút xíu thôi. Vợ kéo tôi ngồi vào mâm cơm rồi gắp thức ăn liên tục cho chồng, đúng là chỉ có vợ là quan tâm đến tôi thôi.

Buổi đêm khát nước quá nên tôi dậy xuống bếp uống nước thì bất ngờ thấy bố vợ tìm đồ ăn. Tôi lạnh lùng bảo lần sau bố ráng ăn nhiều vào, chứ đêm đói ngủ sao nổi.

Vào phòng thấy vợ đã tỉnh nên tôi kể lại chuyện ông ngoại đói đến nỗi nửa đêm xuống bếp tìm đồ ăn. Vợ bảo bình thường bố ăn rất khỏe nhưng từ ngày có con rể ông ăn dè chừng lắm, phần ngon nhường hết cho con cháu. Chắc ăn ít nên đêm đói quá, bố không ngủ được phải dậy ăn khuya đó.

Thì ra bố vợ đối tốt với tôi như thế, còn tôi chỉ gây phiền toái cho cái gia đình này thôi. Không thể kiếm cho mình công việc, tôi thật không biết phải sống thế nào để cho bố mẹ vợ đỡ phiền lòng nữa đây?

Theo Gia đình & Xã hội

>> xem thêm

Bình luận(0)