Cách đây 10 năm, trước khi tôi hớn hở xuống Sài Gòn học đại học, ba mẹ đã hứa hôn cho tôi với con trai gia đình người bạn. Nhưng thú thiệt, ba mẹ hứa thì hứa, tôi chỉ nghĩ đến việc được học ở Sài Gòn, được mở mang tầm mắt, thoát khỏi vùng đất Tây Nguyên núi rừng heo hút.
Tình yêu giữa tôi và Thành đến một cách tình cờ trong một quán cơm bình dân, cũng là nơi tôi thuê trọ. Sự chân thành của anh thợ điện lạnh đã làm tôi cảm mến ngay lần đầu gặp gỡ. Cái quán cơm chẳng có gì ngon, nhưng ngày nào anh cũng chạy xe hơn chục cây số đến đấy với lý do: "quán hợp khẩu vị". Chỉ có tôi và anh mới biết đó là khẩu vị của tình yêu.
|
Ảnh minh họa từ internet |
Mối tình đầu vô cùng lãng mạn khiến tôi nhanh chóng quên đi lời hứa với gia đình. Tôi đã sớm trao đời con gái của mình cho Thành vì không thể chịu nổi cảnh cô đơn khi xa nhà. Yêu nhau một thời gian, chúng tôi quyết định thuê phòng trọ ở riêng để tiết kiệm và tiện bề chăm sóc nhau.
Sống thử khoảng hơn 1 năm gia đình ngoài quê mới biết sự thật. Ba tôi giận dữ đòi "giết cái đồ con gái hư" và cấm tôi tiếp tục quen Thành.
Tết năm đó, tôi về quê một mình với tâm trạng ngổn ngang, rối bời. Thành cũng im lặng tiễn tôi đi. Chuẩn bị Tết mà nhà tôi ai cũng rầu rĩ vì ba tôi còn rất giận con gái. Tôi nhớ như in ngày mùng 1 Tết năm ấy, khi cả nhà vừa đón giao thừa xong, chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. Tôi hoảng hốt khi thấy Thành xuất hiện với thân hình gầy rạc, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Anh chưa kịp nói lời nào thì ba tôi đuổi thẳng vị khách không mời mà đến này, mặc cho tôi van xin vì biết Thành không một người quen nơi đây.
Biết không thể thuyết phục được ba, Thành bất ngờ móc trong túi quần một chai thuốc độc và nói như thể là lời cuối trong đời: "Nếu bác cấm con yêu Thùy, con sẽ chết tại đây!".
Dù cương quyết nhưng trước hành động liều lĩnh của Thành, ba tôi cũng đành nhượng bộ…
Cả hai trở lại thành phố tiếp tục cuộc sống của đôi tình nhân không được gia đình chấp nhận. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì mang nặng suy nghĩ mình mang tội bất hiếu. Thành thì nghề nghiệp không ổn định. Sau khi bỏ nghề điện lạnh, anh mở tiệm rửa xe nhưng thua lỗ rồi đi làm lơ xe… Chán nản vì không lo được cho tôi, Thành đâm ra tự ti và còn sinh tật ghen tuông vô cớ. Tôi bắt đầu nhận ra tình yêu giữa tôi và anh đã có vết rạn vô hình càng ngày càng lớn…
Tôi ra trường chưa tìm được việc nên xin tạm phục vụ ở một quán bar và từ đây cuộc đời tôi cũng rẽ sang hướng mới.
Đến giờ tôi cũng không ngờ mình quen và lấy một người nước ngoài đã ly hôn và hơn tôi nhiều tuổi. Peter, một doanh nhân người Đan Mạch, đến với tôi bằng tình yêu chân thật chứ không phải để mua vui lúc cô đơn.
Bên cạnh Peter, tôi cảm nhận được đây mới thật sự là người mang lại hạnh phúc lâu dài. Sau thời gian tìm hiểu, Peter đề nghị cưới. Tôi chần chừ chưa trả lời vì không nỡ nói lời phụ bạc với người yêu cũ.
Nhưng rồi ngày đó cũng đến, khi tôi nói lời chia tay, Thành lồng lộn dữ dội và tìm đủ mọi cách giữ tôi. Dĩ nhiên một trong những lý do, theo anh ấy, là do tôi tham sang phụ khó. Vì quá ghen tuông mà Thành trở nên tiều tụy, sống vật vờ như người chết rồi. Tình yêu của tôi dành cho Thành đã chuyển sang lòng thương hại. Có lần nghĩ quẫn, anh đợi tôi trước cổng quán bar và thủ sẵn dao dọa sẽ tự tử nếu tôi không quay về. Nói là làm, Thành rút dao tự đâm mình. May mà vết thương không nặng nên đã thoát chết, nhưng vết thương lòng thì mãi mãi không thể liền sẹo.
Sau lần đó, Thành tuyệt vọng bỏ nhà đi không nói lời từ giã. Tôi và Peter lấy nhau. Và qua bạn bè tôi mới biết Thành đã… đi tu! Anh quy y cửa Phật tại một ngôi chùa ở quận 12, TP HCM.
Vậy là mối tình đầu của tôi mang hơi hướm của vở tuồng kinh điển "Lan và Điệp" nhưng người đi tu là anh ấy, không phải tôi. Và tuồng xưa vì Điệp mà Lan đi tu nhưng rốt cuộc vẫn không thoát khỏi sợi dây tình. Ngày nay, vì tôi mà Thành quy y cửa Phật, nhưng khác Lan, Thành đã thoát tục thực sự, không còn vương vấn nợ trần ai.
Thỉnh thoảng anh vẫn hay gọi điện trò chuyện và tất nhiên chủ đề không còn là chuyện tình cảm nữa mà thay vào đó là Thành giảng cho tôi nghe về Phật Pháp, duyên - nghiệp trong cõi nhân sinh cũng như trong tình yêu và cách hóa giải nó.
Nghe giọng nói từ bi của sư thầy, tôi biết chuyện cũ đã trôi vào dĩ vãng. Thành không trách tôi phụ bạc mà trái lại còn cảm ơn vì đã giúp anh tiêu nghiệp nhanh hơn để đạt đến cảnh giới cao hơn trên con đường lĩnh hội Phật pháp.
Người ta đến với nhau vì duyên và làm khổ nhau vì nghiệp. Tôi và Thành có lẽ đã giải quyết xong món nợ nghiệp duyên nên giờ mỗi người chọn cho mình một con đường sống, thanh thản, an lành…