|
Ảnh minh họa. |
Cuộc đời kì thực không đủ dài như thế, chẳng phải ai gặp nhau hôm nay, ngày mai cũng sẽ trong tay thương nhau đến bạc mái đầu.
Anh sẽ cùng em đến nơi nào đó, mình có thể ngồi cạnh nhau thật lâu, mình hôn thật sâu, để những tháng ngày sau dù không còn nhau, cũng chẳng ai quên chúng ta đã từng hạnh phúc đến nhường nào.
Em từng bảo, mình đi xa hay gần cũng được, mình lên đồi hay xuống biển cũng chẳng sao, chỉ cần ở cạnh nhau, đất rộng trời cao cũng là điểm đến, bao giờ mỏi gối thì mình sẽ dừng.
Chụp một bức hình nơi mình từng chạm, nhớ tên con đường mình đã từng qua, hát những bài ca mà em thích, nhắc cho nhau nghe ngày xưa của hai đứa.
Buổi tối, ôm nhau nằm ngắm mưa, thi thoảng hít hà rồi càu nhàu: “Anh tắm chưa? Em vẫn còn nghe mùi khói thuốc!”. Anh chẳng buồn mặc cả, chỉ cuộn tròn em vào chăn trong một giấc mộng lành đến sáng.
Nửa cuộc đời anh trước đây, dành ra để đi tìm một người phụ nữ chịu ngủ cùng mình. Nửa cuộc đời anh sau này, anh dành để ngủ cùng người phụ nữ duy nhất mình yêu thương.
Em biết không, chẳng có thời khắc nào bình yên như lần đầu tiên mình nắm tay nhau, rồi ngủ một giấc dài đến tận hôm sau.
Cái cảm giác mà âm thanh mình nghe được mỗi sáng, nó không còn là tiếng chuông báo thức inh ỏi, không phải là ánh nắng len lỏi ngoài rèm cửa soi vào, không còn là mùi thức ăn từ đầu ngõ xộc trong gian phòng ngột ngạt.
Mà đó là âm giọng ngái ngủ của người mình thương, là mớ tóc rối dính chặt tay mình với chiếc giường, là vị rượu đêm qua còn vương trên áo, là mùi ấm áp từ cơ thể của nhau, là những điều mà ngoài xã hội chật chội kia, mình chẳng bao giờ tìm được .
Mà này, em muốn đi tìm một cuộc yên bình với anh chưa?