Vợ em là 1 con điên các bác ạ, ngày trước lấy nhau về em hiền lành lắm nên toàn bị bắt nạt chồng. Hứng lên là nó vỗ vỗ vào má em như kiểu mẹ nịnh con ấy, hôm nào nó tức cái gì là y như rằng tối đó về nó nằm ngủ mơ và đạp vào người khiến em rơi xuống nền nhà là chuyện bình thường. Ấy thế mà sau này em vùng lên em tát cho nó có 1 phát mà nó làm lồng lộn lên, nó gọi hết cho bố mẹ hai bên anh em họ hàng kêu là em đánh nó dã man tàn bạo lắm.
Em cay cú lắm, muốn tẩn cho trận nhưng nó già mồm em cũng hơi sợ sợ nên đành nhịn.
Nhiều hôm vợ chồng cãi nhau nó lại đòi ly hôn, em biết nó dọa thôi chứ chẳng dám đâu. Lần gần đây nhất em gây ra tội lớn, em đi xem đá bóng uống bia với bạn bè. Hứng quá làm mấy chầu xong em ngủ luôn ở nhà bạn. Vợ gọi kiểu gì cũng không được vì điện thoại em hết pin em không để ý. Sớm mai tỉnh dậy mặt em cắt không ra giọt máu, em nghĩ kiểu này đời em tàn thật rồi.
Em phóng như bay về nhà, rón rén mở cửa đi vào. Các bác biết không con vợ em nó ngồi lù lù ngay giữa nhà, mắt nhìn em không chớp, trên tay cầm cái gộc, mắt quầng thâm chắc do mất ngủ. Nó đập cái chày gõ xuống nhà em giật bắn mình. Va li nó chuẩn bị sẵn cho em rồi các bác ạ, em sợ suýt đái ra quần.
Đơn nó cũng viết sẵn rồi, lần này em nghĩ con vợ em nó làm thật. Vì vợ em có đặc điểm cho chồng đi chơi với bạn bè thoải mái không giữ nhưng còn 1 chân cũng phải về nhà. Nó không ngủ được 1 mình và không chấp nhận chồng đi qua đêm. Suốt 5 năm nay em chưa 1 lần tái phạm, giờ thì đời em coi như chấm hết. Đêm nào mất ngủ là vợ em nó lại bị co giật ốm yếu nên em sợ lắm.
- Ký đi, vali đó tôi chuẩn bị đồ cho anh rồi.
- Vợ à, anh xin em. Hôm qua anh hơi quá chén nên ngủ quên ở nhà thằng Đức cùng công ty…
- Không phải giải thích nhiều, tôi không quan tâm.
Vợ em nó lạnh lùng bước đi mặt không hề biến sắc các bác ạ. Lần đầu trong đời em thấy cô ấy nghiêm túc thế, mặt lạnh băng. Hai hôm trước đó vợ chồng có cãi nhau chuyện con cái, hôm nay thêm vụ này nữa thì đúng là chấm hết rồi.
Vợ em chiến tranh lạnh, tối về không nấu cơm cho chồng ăn. Mẹ con đi ăn rồi chơi với nhau như em là người thừa trong nhà. Mấy hôm nay nó thay cả khóa đuổi em ra ngoài đường. Em đành thuê nh.à nghỉ ngủ, nó cũng cách nhà mấy bước chân. Cô ấy ép em ký đơn, em chán quá ký luôn vì nghĩ vợ dọa ai dè cô ấy đi nộp lên phường thật. Hôm sau là Phường gọi lên hòa giải lần 1, tối đó em bảo với vợ em:
- Mai ly hôn rồi, hôm nay cô cho tôi ở nhờ 1 đêm tôi quên ví trên cơ quan rồi.
- Anh ra ngoài kia mà ngủ.
- Ngoài đó nhiều muỗi lắm, hơn nữa không có quạt tôi không ngủ được.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của em, con vợ nó nghĩ thế nào nó im lặng. Em được đà nhảy vào ôm con hôn ngấu nghiến, em nhớ nó quá ấy mà. Nửa đêm em quên béng mất vụ mai ly hôn con vợ điên, em mơ màng nằm dưới đất lạnh lạnh nên bèn nhảy lên giường ngủ.
Em ôm con vợ ngủ ngon lành, thỉnh thoảng nó đẩy ra, nhưng em cứ ôm. Chắc nó mệt quá cũng quên béng cái vụ ly hôn, nằm được lúc nó lẩm bẩm:
- Gãy hộ cái lưng đi, ngứa quá.
Mắt em lim dim, tay gãi gãi.
- Phía trên chút, đúng rồi, đúng rồi.
- Phiền quá, được chưa.
- Rồi, được rồi, tự dưng ngứa thế không biết.
Gãi xong tay em quen thói, lần mò tới ngực vợ và yên vị ở đó. Sáng sớm dậy, vợ chồng ôm lấy nhau, con vợ ôm úp mặt vào ngực em ngủ ngon lành. Thế là nó cũng bớt giận, cộng với việc em ăn năn hối lỗi, thề thốt này nọ nên nó thôi ly hôn các bác à.
Giờ đây em lại ngoan ngoãn cho nó bắt nạt, hôm thì bắt phơi đồ, hôm thì bắt rửa bát, hôm thì bắt gãi lưng. Em thấy đời này chưa ai làm chồng mà khổ như em, nhưng vì em yêu nó, yêu con nên em vẫn cắn răng để làm. Mà tính ra con vợ em nó cũng vất vả, bố mẹ em ốm 1 tay nó lo hết, em đi làm không nghỉ được. Nó đóng cửa hàng cứ thế là về chăm ông bà không kêu than 1 lời. Anh em em cần gì giúp đỡ chỉ cần nói 1 tiếng nó không nề hà gì cả. Vì thế vợ em được lòng mọi người lắm, kể ra số em cũng tốt chán các bác nhỉ.