Tôi và vợ quen nhau trong dịp du xuân đầu năm ngoái. Sau một năm yêu nhau, chúng tôi đi đến quyết định kết hôn. Vợ trong mắt tôi là cô gái xinh đẹp, đảm đang. Cô ấy đúng là mẫu phụ nữ mà tôi chờ đợi ao ước bấy lâu nay. Phải nói rằng, tôi quen rất nhiều người, kể cả những cô người mẫu tuổi teen xinh xắn. Nhưng chưa bao giờ tôi có cảm xúc mãnh liệt như khi yêu cô ấy.
Trong thời gian chúng tôi hẹn hò, vợ tôi luôn thể hiện là người phụ nữ hiền dịu, điềm tĩnh. Chưa bao giờ tôi thấy cô ấy cáu kỉnh, hay to tiếng với ai. Mỗi khi chúng tôi giận nhau, cô ấy thường im lặng bỏ đi. Có lần, tôi lỡ cáu gắt, cô ấy trừng mắt nhìn tôi rồi khóc. Sau lần đó, tôi rất sợ, không bao giờ dám làm trái ý cô ấy nữa. Nếu cô ấy có sai, tôi phải tìm đủ mọi cách để nhỏ to, thủ thỉ.
Và rồi sau hơn 1 năm bên nhau, bố mẹ cô ấy hẹn gặp tôi và hỏi chuyện cưới xin. Với tôi, cưới lúc nào cũng được, vì bố mẹ tôi khá thoải mái. Bố mẹ nói với tôi, khi nào tôi cảm thấy đủ chín chắn thì cưới, bố mẹ không ngăn cản.
Hơn 1 tháng sau buổi gặp với bố mẹ cô ấy, gia đình tôi sang nói chuyện cưới xin. Rất nhanh chóng, chỉ sau một thời gian chúng tôi tổ chức đám cưới linh đình. Gia đình hai bên ai cũng vui vẻ, cầu chúc cho chúng tôi sớm có con bế bồng.
Sau đêm tân hôn, tôi càng yêu vợ hơn bởi cô ấy là cô gái ngoan đúng nghĩa. Cô ấy chưa từng một lần cùng ai, khi tôi hỏi cô ấy mỉm cười rồi sà vào lòng tôi. Cứ nghĩ, hạnh phúc sẽ kéo dài bất tận. Nhưng rồi, trong một lần đi làm về, tôi thấy mẹ tôi hốt hoảng chạy ra bảo tôi “Vợ con bị làm sao ấy. Chiều nay khi hai mẹ con trao đổi chuyện con cái nó cứ nói hoài, nói mãi. Sau đó khóc lóc. Mẹ sợ quá nên đưa nó về phòng nằm rồi”.
|
Vợ tôi do bị quá tải công việc, cùng với áp lực thi lên thạc sĩ đã khiến cô ấy đau đầu rồi phát bệnh tâm thần (Ảnh minh họa). |
Tôi nghe thế liền gọi điện cho mẹ vợ. Hơn 5 phút sau, mẹ vợ tức tốc chạy đến. Bà có vẻ lo lắng, nhưng rồi sau khi động viên con gái, bà đưa cho tôi mấy viên thuốc dặn tôi cho vợ uống đúng giờ.
“Con nhớ cho vợ uống đúng giờ nhé! Nó nhạy cảm lắm, nên con nói khéo với mẹ đừng gây áp lực cho nó. Cứ như thế là ổn rồi”. Mẹ vợ nói rồi đi về, tôi thở phào nhẹ nhõm.
1 tháng sau, vợ tôi có thai. Cả nhà tôi ai cũng vui mừng. Nhà vợ cũng thế, từ ngày con gái mang thai, mẹ vợ tôi ngày nào cũng lui tới. Bà mua đủ thứ, đủ loại thuốc thang tẩm bổ. Bà cũng không quên khen ngợi, động viên con gái. Nhiều lúc tôi cảm thấy, mẹ vợ quan tâm cưng nựng con mình thái quá. Đôi khi bà cứ to tiếng, sai bảo tôi lia lịa khiến mẹ tôi tự ái lắm.
Có điều, từ ngày mang thai, vợ tôi rất mẫn cảm. Cô ấy thường hay lo lắng, hễ tôi nói cái gì quá là cô ấy khóc, dỗi, thậm chí bỏ ăn. Nhiều hôm, chẳng biết công việc ở cơ quan thế nào mà vợ tôi về nhà cứ ôm máy tính, thi thoảng đi tới đi lui, thậm chí lẩm bẩm một mình suốt. Cô ấy nói gì, tôi không nghe rõ, đôi khi tôi hỏi “Em nói gì với anh đấy”. Cô ấy trả lời lại tôi “Em có nói gì đâu. Anh nhầm à”.
Chứng kiến cảnh vợ lầm bầm một mình, nhiều đêm tôi không khỏi thắc mắc, áy náy. Tôi cứ nghĩ có thể vợ tôi bận rộn quá nên căng thẳng. Cho tới một hôm tôi gặp cậu em họ của vợ. Cậu này hiện đang làm nhân viên giao hàng cho công ty anh bạn tôi. Cậu ấy hồn nhiên nói: “Chị em may mắn mới lấy được anh đấy. Ngày xưa hai bác cứ sợ rằng bệnh tình của chị ấy như thế không lấy được chồng đàng hoàng tử tế ấy chứ”.
Tôi bỗng giật mình: “Chú nói cái gì thế. Bệnh đâu mà bệnh, chị chú khỏe như voi ấy”.
Cậu ấy lại cười: “Nói thật với anh, cái bệnh thần kinh ấy điều trị dứt điểm nhưng cũng dễ tái phát nếu áp lực đấy”.
Mới đầu tôi còn cười, nhưng rồi thái độ nghiêm túc của cậu em họ. Tôi dần hiểu ra, tôi vô cùng sốc. Tôi giận vợ, giận mẹ vợ nhiều lắm. Tôi thật không ngờ mọi người lại giấu tôi chuyện tày đình như thế.
Hôm đó, tôi đã có một cuộc nói chuyện lâu với mẹ vợ. Mới đầu, tôi giận bà lắm. Nhưng rồi khi mẹ vợ cầu xin tôi tha thứ, bà cũng kể tôi nghe chuyện vợ tôi do bị quá tải công việc, cùng với áp lực thi lên thạc sĩ đã khiến cô ấy đau đầu rồi phát bệnh tâm thần, tôi bỗng thương cô ấy bội phần. Hôm đó, tôi cũng hứa với mẹ vợ sẽ yêu thương, chăm sóc bù đắp cho cô ấy. Tôi sẽ cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, không phải lo lắng muộn phiền quá nhiều.
Giờ vợ tôi đang mang thai ở tháng thứ 9, cuộc sống của tôi từ khi biết sự thật về vợ rất đỗi hạnh phúc. Sự mềm mỏng, cũng như tình yêu của tôi đã giúp cô ấy quên đi nỗi đau bệnh tật khi xưa. Mẹ tôi cũng thương vợ nhiều lắm. Tôi chỉ cầu mong sao con chúng tôi khỏe mạnh, chào đời. Như thế là hạnh phúc lắm rồi. Có người bạn tôi biết chuyện bảo tôi dại khờ.
Nhưng có gì sai phải không mọi người? Tình yêu của tôi với cô ấy là thật lòng, và tôi cũng hứa khi trao nhẫn cho cô ấy. Dù đời này, kiếp này có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn yêu thương cô ấy hết mực. Tôi nghĩ, vợ tôi không đáng bị trừng phạt hay kỳ thị gì cả. Trong tận sâu thẳm con tim, tôi càng yêu thương cô ấy bội phần.
Mời quý độc giả xem thêm video (Nguồn Youtube):