Tôi lấy chồng từ năm 20 tuổi, đến giờ, tôi cũng chẳng biết đó có phải là tình yêu hay không. Chỉ thấy đó là anh chàng hào hoa, biết dẫn tôi đi ăn kem, mua cho tôi gấu bông, kẹp tóc. Chỉ vì những rung cảm vớ vẩn, quà tặng rẻ tiền như vậy mà tôi đã thất thân với anh ta ở một bờ đê.
Có thể vì tôi thiếu thốn tình cảm từ bé. Nhà đông anh em, cha mẹ làm nông đầu tắt mặt tối quanh năm, tôi chẳng mấy khi được hưởng thụ cảm giác được chăm sóc, cưng nựng. Hơn nữa, bố tôi là người bạo lực, thường uống rượu say rồi trút hận lên vợ con. Đến năm tôi 12 tuổi thì bố tôi cũng bỏ mẹ con tôi đi theo một bà nạ dòng giàu có. Cuộc sống cơ cực lại càng khó nhọc hơn.
Yêu chẳng được bao lâu thì tôi có thai, rồi làm đám cưới. Chồng tôi luôn miệng nhắc, tôi gặp may mới được anh ta cưới, nếu không thì cứ ôm bụng mà đẻ con hoang. Cưới xong tôi mới phát hiện anh ta nghiện ma túy.
Gia đình chồng tôi tuy nhiều tiền nhưng nghèo tình, chỉ coi tôi như người giúp việc trong nhà và là cái máy đẻ cháu đích tôn mà thôi. Họ cũng không cho tôi đi làm với lý do “thuê người giúp việc còn tốn nhiều tiền hơn đồng lương mà cô kiếm được”.
Năm con trai tôi 12 tuổi, chồng tôi sốc thuốc chết. Tôi tiếp tục cắm cúi làm phận “người ở” trong nhà. Một năm sau, tôi muốn đưa con ra ở riêng thì mẹ chồng tôi lập tức trở mặt. Bà bảo chưa bao giờ coi tôi là con dâu, con trai bà chết thì bà cũng hết nợ với tôi. Bà đuổi tôi ra khỏi nhà, giữ con tôi lại và ném cho tôi một cục tiền.
Bơ vơ không nơi nương tựa, không nghề nghiệp, cũng không muốn con sống vất vưởng, thiếu thốn với mình nên tôi đành nhận tiền, để con ở lại.
|
Tôi trượt dài trong mối quan hệ mà bản thân tôi còn cảm thấy xấu hổ, cứ gọi nhau là chúng tôi phi thẳng đến nhà nghỉ. (Ảnh minh họa). |
Có vốn, tôi mở cửa hàng quần áo. Thẩm mỹ của tôi tốt, biết chọn hàng nên tôi kiếm được không ít tiền. Nhờ quần áo, son phấn mà tôi lột xác, xinh đẹp và đằm thắm hơn nên nhiều bạn hàng thường xuyên tán tỉnh, đong đưa.
Vài lần, tôi đã bị vợ của họ đến đánh ghen tại cửa hàng, nghe mạt sát mà ê chề. Người đàn ông vừa nhắn tin tâng bốc tôi, chê con “mái già” ở nhà, đứng trước vợ, tái xanh như tàu lá, chỉ thẳng mặt tôi mà bảo: “Cô ta là vợ thằng nghiện, có khi bệnh tật đầy mình, sao anh thèm”. Lòng tôi tê tái.
Một chị bạn trong chợ rủ tôi đi tham gia mấy hội kín nghe phong thanh như “phi công”, “máy bay” gì đó cho đỡ buồn. Hội kín đó họp tại quán café nhưng ngồi riêng phòng, đủ các lứa tuổi, nghề nghiệp.
Bước vào, tôi đã đỏ mặt tía tai vì câu chuyện toàn liên quan đến “súng ống”, “cô bé”, “cậu bé” hoặc việc “đêm qua phê trên bờ đê”. Vẻ ngoài của tôi nhanh chóng được nhiều “phi công trẻ” liếc mắt đưa tình.
Họ nhanh chóng lấy được số điện thoại của tôi từ “chủ hội”. Cho dù tôi thấy gai người vì sợ hãi, lý trí của tôi bảo tôi chạy trốn, nhưng sau vài chén rượu, tôi mê mê tỉnh tỉnh đi theo một “phi công” đến bãi đáp (nhà nghỉ).
Từ đó, tôi cứ trượt dài trong mối quan hệ mà bản thân tôi thấy xấu hổ. Phi công của tôi gần như không nói nhiều chuyện, chỉ chia sẻ anh ta chưa lập gia đình nhưng muốn có thêm kinh nghiệm tình trường, muốn vui vẻ nên tham gia hội. Đến tên thật của anh ta tôi cũng không biết. Cứ gọi nhau là phi thẳng đến nhà nghỉ, sau 2h lại chia tay.
Được chừng 1 tháng thì “phi công” ngỏ ý muốn chia sẻ tôi cho một “phi công” khác “có kinh nghiệm hơn”, còn anh ta chuyển máy bay (bạn tình nữ) khác để “lái” cho đời phong phú. Như ma xui quỷ khiến, tôi cũng gật đầu.
Phi công mới ngay từ buổi đầu tiên đã làm tôi kinh hãi. Anh ta trói tôi vào giường, bịt mồm và làm đủ trò. Cảm giác của tôi chỉ còn lại đau đớn, sợ hãi, nhục nhã đến ê chề. Sau khi được cởi trói, hai cổ tay tôi tím bầm, tôi căm giận tát anh ta một bạt tai thì ngay lập tức, anh ta cũng trả miếng. Dưới bàn tay như chuối mắn của anh ta, mặt tôi sưng húp, đầu óc choáng váng. Anh ta còn lấy hết tiền, lấy điện thoại, đồng hồ của tôi, tổng cộng chừng hơn 20 triệu đồng rồi chuồn thẳng.
Lê thân xác đau đớn về nhà, tôi chẳng dám đi tố cáo, chẳng dám chia sẻ với ai. Đó chẳng phải do tôi tự làm tự chịu hay sao. Làm sao có thể kể rằng tôi đã từng đi tìm thú vui thân xác để ra nông nỗi này.
Giờ đây tôi thấy cuộc đời của mình chẳng còn gì, tôi cứ sống như chỉ để tồn tại, sống không có ý nghĩa, tôi muốn buông thả...Nhưng...tôi thèm cảm giác được yêu thương thật sự, thèm một bờ vai, một chỗ dựa vững chắc cho tôi. Liệu có quá muộn cho những gì tôi đã làm?