Thư vội vã vào nhà tới mức quên cả cởi áo chống nắng và chiếc mũ bảo hiểm, cô quan sát ngôi nhà một lượt rồi gào thét:
- Mẹ, mẹ cho cu Bin ăn kiểu gì thế kia, tại sao lại để cơm nguyên hạt thế này mà không xay cho nó, tại sao lại để cháu ăn bốc bằng tay? Nó ăn thế này rồi bụng lại đầy giun sán… Trời ơi, con đã bảo bao nhiêu lần là bà lên đây thì đừng có nhai trầu nữa, mồm bà nước trầu cứ đỏ lòm thế kia nhìn kinh quá, bà nhổ đầy vào nhà vệ sinh, bà xem có chịu được không cơ chứ.
Mẹ chồng Thư chỉ thủng thẳng nói:
- Con cũng phải cho Bin tập ăn đồ ăn cứng đi chứ, nó có đủ răng hết rồi, cho nó đồ ăn xay nó quen nuốt không nhai, hại cả răng, hại cả dạ dày, với cả mẹ không quen dùng máy sinh tố. Mẹ rửa tay cho cháu rồi, ăn bốc thì đã sao, nó chưa quen cầm thìa, để cho nó tự ăn những gì cháu thích con ạ. Còn nước trầu trong đấy thì mẹ đợi lát nữa nhổ vào rồi xả một thể cho đỡ tốn nước con ạ.
Thư lại sấn sổ:
- Thời con khác thời mẹ, mẹ đừng cái gì cũng áp dụng từ xưa, đến lúc xảy ra hậu quả mẹ có phải chịu đâu mà lo.
|
Mẹ chồng Thư lên chăm cháu được một tuần thì đủ 7 ngày Thư stress với bà (Ảnh minh họa). |
Cứ thế, hàng xóm chỉ nghe thấy tiếng thét, chửi con của Thư và tiếng đồ đạc loảng xoảng, mẹ chồng Thư nín nhịn, nhớ cháu quá bà lên chăm cháu cho bớt nhớ, có ai ngờ đâu lại thành cơ sự này.
Thư sống từ bé ở thành phố, tính cô vốn sạch sẽ và chỉn chu, còn Thức chồng cô tính y chang mẹ chồng, làm cái gì cũng xuề xòa cho xong, chẳng bao giờ cô hài lòng. Thức muốn mẹ mình lên chăm cháu cho hai vợ chồng Thư đi làm, vì bà ở nhà cũng khỏe và rảnh rang, nhưng Thư thì không muốn. Cô lo sợ bà già lại còn quê mùa, cổ hủ không quen với việc chăm cháu, nhưng Thức nói cứ để bà thử lên xem sao. Và bây giờ Thư đang phát rồ lên với mẹ chồng.
Ngày lấy Thức, Thư đã tuyên bố luôn là cô lấy anh chứ không phải lấy gia đình anh, vì thế cô rất hạn chế về quê vì cô sợ bẩn, quê Thức lại ở vùng miền núi, cuộc sống còn khó khăn nên Thư rất sợ nhà vệ sinh ở quê, các món ăn không hợp khẩu vị, trẻ con đứa nào cũng chân trần, mặt mũi lem luốc bốc cơm ăn… Thư thấy ghê sợ điều đó. Thức chỉ cố gắng động viên Thư, anh nói anh biết ơn vùng quê đã nuôi sống anh, nơi đó có bố mẹ anh, với anh mọi thứ đều rất bình thường. Nhưng Thư không đồng ý, Thư bảo lấy cô thì anh sẽ phải khác.
Mẹ chồng lên chăm cháu được một tuần thì đủ 7 ngày Thư stress với bà. Tính bà nhanh nhảu cái gì cũng làm, nhưng Thư không vừa mắt cái gì hết, cô thấy sợ đôi bàn tay nứt nẻ và đen đúa của bà khi nấu ăn cho Bin, nàng sợ chiếc mồm đỏ trầu của bà khi hôn vào má Bin. Với Thư, từ bộ quần áo bà mặc và hàm răng bà lộ ra khi cười đã đủ khiến Thư cảm thấy khó chịu.
Chịu không nổi, Thư bàn với chồng cho bà về, nhưng mẹ chồng Thư lại không muốn về, bà nhớ và yêu cháu lắm nên cứ lần lữa mãi. Thức thương mẹ nhưng cũng chiều mẹ, anh đã cố gắng dung hòa bằng mọi cách mà Thư vẫn không hài lòng. Anh thấy buồn khi thấy Thư lau mỗi căn phòng của mình và con, còn phòng của bà Thư mặc kệ, anh hỏi thì Thư chỉ trả lời ráo hoảnh: “Bà ở bẩn thế sống thế nào chả được, cần gì lau”. Tối hôm đó Thức đã sang ngủ với bà, để mặc mẹ con Thư nằm một mình…
Những ngày sau Thư còn căng thẳng hơn khi thấy bà đi chợ lôi về toàn cá mương rồi những đồ ăn linh tinh mà bà cho rằng ăn tốt cho sức khỏe, nhất là bà nấu đã không ngon mà cứ cho cu Bin ăn cùng. Có lúc bà vừa cho vào mồm cháu, Thư đã bắt cu Bin nhè ra để cô mang đi vứt khiến bà tự ái. Bà còn mang Bin sang nhà hàng xóm chơi với mấy con cún con với lý do cho trẻ chơi với động vật để học tính thiện. Thư không cần thiện ác, Thư không muốn con mình tiếp xúc với mấy thứ mà cô cho đó là bẩn thỉu, đầy lông lá khiến con nhiễm bệnh. Hai mẹ con lúc nào cũng căng thẳng với nhau. Cuối cùng, không chịu nổi con dâu, bà đã xách hành lý ra về. Ngày về bà về, Thư vui như mở cờ trong bụng, cô thuê ngay người giúp việc và khoe với Thức: “Đấy anh thấy không, cần gì mẹ, chỉ cần có tiền mọi việc đâu vào đấy, lại đỡ stress, mẹ về sớm có phải là tốt hơn không”.
Thức trân trối nhìn vợ, người mà vì cô, anh đã làm mẹ anh buồn lòng, vì cô mà anh đã thờ ơ với gia đình và suýt chối bỏ cả nơi anh đã sinh ra và lớn lên. Sáng hôm sau khi ngủ dậy, Thư không thấy chồng đâu mà chỉ thấy có tờ giấy để trên bàn với dòng chữ nhắn lại cho cô: “Anh về với mẹ một thời gian, em yêu con thế nào thì anh yêu mẹ như vậy, đừng sống quá ích kỷ nữa”.
Đọc dòng tin nhắn của chồng, Thư lặng người đi…