Tôi lấy chồng lúc mới tròn 20 tuổi. Khi ấy tôi đến làm ô sin cho nhà anh và hai đứa đã cảm mến yêu nhau từ lúc nào cũng không hay. Rồi lúc có thai tôi hoảng sợ thì anh lại vui mừng hạnh phúc rối rít bắt ép bố mẹ phải cưới bằng được nếu không anh ấy sẽ bỏ nhà ra đi.
Dù phản đối dữ dằn lắm nhưng trước sức ép của con trai nên bố mẹ anh đành phải ngậm ngùi mang trầu cau đến đón tôi về. Vậy là từ một cô gái quê mùa đi ở đợ tôi trở thành con dâu gia đình giàu có. Những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi nào ngờ lấy nhau được vừa tròn 1 tháng thì trong khi đi làm chồng bị tai nạn tử vong.
Ngày tiễn đưa chồng về nơi an nghỉ cuối cùng tôi ngất lên ngất xuống, chỉ đến khi mẹ tôi vừa khóc vừa nói:
- Người chết thì có khóc nữa cũng chẳng cứu vãn được, đứa con trong bụng đang cần hơi thở của con để sống con biết không?
Đến lúc đó tôi mới sực nhớ đến đứa con ở tháng thứ 5 đang rất cần sự tỉnh táo của mẹ. Nén nỗi đau mất chồng vào trong vì con tôi sẽ không khóc, không ngất nữa.
Chính từ giây phút tôi không rơi nước mắt nữa thì mẹ chồng bắt đầu chú ý để rồi những ngày sống thiếu chồng là địa ngục của tôi.
|
Ảnh minh họa |
Sáng nào chạm mặt mẹ chồng bà cũng chửi:
- Đồ đàn bà sát chồng, chính cô đã khiến con trai tôi chết yểu, vì đứa cháu trai trong bụng nên cô còn được ở đây nếu không tống khứ đi cho khỏi ngứa mắt.
Nhiều lần tôi muốn rời khỏi ngôi nhà này đi nơi khác sống nhưng không muốn bố mẹ đẻ phải lo lắng cho con gái thêm nữa nên đành cam chịu để người ta chửi rủa mỗi ngày.
Những ngày tháng sống cùng với bố mẹ chồng tôi ăn không được no, làm việc từ sáng sớm đến tối khuya không hết việc, mang tiếng là con dâu mà tôi chẳng khác gì con ở. Hết phục vụ em chồng đẻ rồi đến phục vụ bố chồng ốm, thế nhưng chẳng ai ghi nhận công lao của tôi. Trong mắt họ tôi chỉ là người đàn bà đẻ thuê thôi.
Nhiều lần con trai hỏi:
- Mẹ ơi sao mọi người không phải làm gì vẫn ăn ngon mà con thấy mẹ làm suốt ngày chỉ ăn cơm với nước mắm vậy?
- Mẹ ăn chay quen rồi con ạ, ăn những thứ lạ không quen bị đau bụng.
Cố nuốt nước mắt vào trong để con khỏi nhìn thấy sự nói dối trong mắt mẹ nó, tôi cũng muốn được ăn ngon lắm nhưng không dám sợ những ánh mắt lườm nguýt những lời nói kháy của mẹ chồng. Nhiều lúc tôi cũng muốn có một cái áo mới để mặc nhưng không có tiền để mua nên cả năm chỉ có 2 bộ đồ thay đi thay lại. Mỗi lần tủi thân tôi chỉ biết đến trước bàn thờ nhìn chồng trách móc:
- Sao anh đi quá sớm để mẹ con em phải sống trong đói rách tủi nhục thế này hả? Em hận anh, anh mang tình yêu đến cho em rồi lại vội vã mang nụ cười hạnh phúc của em xuống mồ là sao anh ơi?
Thấm thoát tôi đã làm dâu được 10 năm trời, mới ở cái tuổi 30 mà nhiều người nhìn tôi như bà già 45 tuổi vậy. Còn mẹ chồng càng già càng khó tính, cứ mỗi khi nhớ về đứa con trai duy nhất bà lại mang con dâu ra trì triết đay nghiến.
Có lần tâm sự với mẹ đẻ bà bảo:
- Đời người được sống có một lần, sống sao cho hạnh phúc, nhìn cuộc sống bị đày đọa của con mẹ thương lắm. Tuần sau con hãy mời bằng được mẹ chồng con về quê mình để mẹ sẽ có cách trị bà già khó tính đó.
Sau khi nghe mẹ bày mưu tính kế trị mẹ chồng, tôi thấy rất hợp lý nên đã dụ dỗ mẹ chồng:
- Mẹ ạ, mẹ con mới phát hiện ung thư tuần trước, bác sĩ bảo chẳng sống được bao lâu nữa, ngày mai con trở mẹ về quê thăm mẹ con lần cuối cho có tình có nghĩa.
- Bà ấy trẻ thế mà bị ung thư sao? Tội nghiệp quá, thông gia sắp chết tôi phải đến thăm chứ.
Vậy là tôi, mẹ chồng và con trai tôi về quê ngoại một chuyến với hi vọng cuộc đời tôi sẽ thay đổi.
Trong lúc mẹ chồng đang vui vẻ nói chuyện thì mẹ đẻ tôi bảo:
- Con xoa bóp người cho mẹ với, mẹ đau lắm mà chẳng ai xoa bóp cho mẹ cả.
- Bố đâu, em dâu đâu mà không giúp mẹ, con vừa xuống xe mệt lắm không có hơi mà đấm với chẳng bóp cho mẹ được đâu.
Mẹ chồng tròn mắt nhìn tôi như muốn nói điều gì đó nhưng tôi vẫn tỉnh bơ, gọt mấy quả táo trên bàn ngồi ăn một mình. Mẹ của tôi vừa kêu đau vừa khóc:
- Mẹ là người hiền lành tử tế đối xử tốt với con gái cũng như con dâu vậy mà đến khi nằm liệt giường thì chẳng có ai ngó ngàng tới.
- Mẹ mà hiền ư, ngày trước mẹ suốt ngày chê bai em dâu, nói em ấy là khác máu tanh lòng, nên bây giờ về già em dâu không chăm sóc mẹ thì cũng chẳng thể trách được. Có trách mẹ sao ngày ấy không thương em dâu như con gái để khi ốm đau có chỗ nương tựa.
|
Để mẹ chồng nhìn thấy tương lai khi về già, tôi và mẹ đẻ đã dựng một màn kịch quá hoàn hảo (Ảnh minh họa)
|
Mẹ chồng tôi ngắt lời:
- Con dâu nói gì mà nặng lời vậy?
- Mẹ ạ có nhân có quả gieo cây nào gặt quả đấy thôi, đấy mẹ của con cứ hi vọng con gái sẽ chăm sóc lúc về già nên có gì cũng giấu đút cho con gái, ghét bỏ em dâu để rồi em ấy sống ngay cạnh nhà đến lúc mẹ sắp chết cũng chẳng thèm ngó đến. Còn con là con gái không phải trách nhiệm chăm mẹ đẻ đó là việc của em dâu.
- Đúng là 1 mẹ nuôi được 10 con nhưng 10 con không nuôi nổi 1 mẹ, sao tôi khổ thế này, con ơi mẹ khát nước quá rót cho mẹ cốc nước đi con.
- Mẹ tự dậy rót đi có cốc nước không lấy được thì sống làm gì, thôi con đến thăm mẹ thế là đủ rồi, bây giờ con phải về đây.
Từ sau chuyến về thăm thông gia hôm ấy, tôi thấy mẹ chồng thay đổi thái độ ngay. Việc đầu tiên mẹ chồng làm là bắt con gái phải về nhà chồng ở chứ không cho sống cùng nữa. Con gái không chịu ra ngoài ở thì bà nói:
- Con ạ con gái là con người ta, hãy về chăm sóc bố mẹ chồng cho phải đạo, bấy lâu nay mẹ đã nuông chiều con quá. Mẹ không muốn khi về già bị con dâu đối xử tệ bạc được. Mẹ cần phải sữa chữa những lỗi lầm mình gây ra trước khi quá muộn.
Từ khi gia đình cô em chồng rời khỏi nhà thì ngôi nhà chồng được bình yên hơn, tình cảm mẹ chồng con dâu cũng trở nên gần gũi hơn và mẹ chồng không còn cay độc với tôi nữa.