Trong lúc chờ chị đi tắm, anh ngồi đọc báo trên giường. Chợt thấy dưới gầm giường thò ra sợi dây áo lót, anh chép miệng, vợ anh từ bao giờ lại luộm thuộm thế này, áo rơi xuống gầm giường cũng không biết…
Anh và chị lấy nhau đến nay đã được 7 năm, không dài đối với một cuộc hôn nhân nhưng là không tưởng với mối quan hệ của 2 người. Cuộc sống vợ chồng hoàn toàn không bắt đầu từ tình yêu mà chỉ qua những lời mối lái của bố mẹ, họ hàng. Chị đến với anh ở cái tuổi 31, quá lứa nhỡ thì còn anh cũng mới chỉ quyết định kết hôn sau tàn dư nỗi đau lòng 3 năm bị vợ cũ phản bội. Họ tìm đến nhau một cách chắp vá, mong manh, thế mà lại bền chặt.
|
Hoá ra tôi không biết vợ mình là ai… |
Giữa 2 anh chị hầu như không có xích mích, việc ai người đó làm, đối xử với nhau từ khách sáo đến thân thiết. Đôi lúc chị thấy anh như một người bạn chứ chẳng phải người chồng, anh chị không có kiểu yêu thương nồng nàn, đắm đuối mà quý trọng nhau chân thành. Đứa con gái bé bỏng sinh ra càng khiến gia đình nhỏ thêm phần ấm cúng.
Với anh, lấy được chị anh coi đó là niềm may mắn. Dù khi cùng nhau bước lên xe hoa, anh chẳng có chút rung động nhưng sau 7 năm sống với nhau, anh hoàn toàn bị chị chinh phục. Chị thông minh, quyết đoán nhưng không kém phần dịu dàng, đặc biệt là cách chị ở bên anh lúc anh buồn bã, chật vật. Một con người mất hoàn toàn niềm tin vào hôn nhân và phụ nữ như anh lại tìm thấy ở chị chút hy vọng le lói. Anh yêu chị, anh yêu gia đình này. Chỉ có điều, không rõ chị có yêu lại anh hay không.
Chị có một người bạn thân lâu năm tên là Cẩm. Về phong cách, Cẩm giống chị hoàn toàn, thậm chí còn khéo léo và tháo vát hơn. Không giống chị, Cẩm đã lập gia đình từ lâu, có 3 đứa con đều ngoan ngoãn, đáng yêu. Gia đình Cẩm như một gia đình kiểu mẫu, chồng tài vợ giỏi các con thì vâng lời. Cẩm còn rất đẹp nữa, cái đẹp của người phụ nữ trưởng thành và thành đạt.
Chị hay kể với anh về Cẩm, về cách 2 người quen nhau, làm bạn và thân thiết đến bây giờ. Cuộc đời chị gặp bao sóng gió luôn có Cẩm ở bên đồng hành, nếu không chắc chị chẳng trụ vững nổi. Anh ôm lấy chị, vỗ về: “Từ giờ có anh ở bên em rồi!”.
Rồi một ngày, anh thấy đau đầu nên tan làm sớm hơn thường lệ. Thấy xe chị dựng trong sân, anh mỉm cười, không ngờ vợ chồng trùng hợp thế này. Anh đi thẳng lên phòng nhưng phòng khóa trái. Anh gõ cửa, mất hồi lâu chị mới ra, vẻ mặt hơi bối rối, hỏi anh sao về sớm thế. Anh cười bảo hôm nay thấy mệt, chị cũng phụ họa theo rồi rủ anh cùng đi đón con, hôm nay cả nhà mình đi ăn tiệm.
Tối về nhà, trong lúc chờ chị đi tắm, anh ngồi đọc báo trên giường. Chợt anh thấy dưới gầm giường thò ra sợi dây áo lót, anh chép miệng, vợ anh từ bao giờ lại luộm thuộm thế này, áo rơi xuống gầm giường cũng không biết. Kéo chiếc áo ra mãi không được, anh mới cúi hẳn xuống thì thấy nó đang bị đè lên bởi một quyển sổ to bản, bìa đen. Thấy lạ, anh lôi ra, chưa bao giờ anh thấy quyển sổ này.
Lật giở từng trang, anh không thể tin vào mắt mình, đó là những trang nhật ký yêu thương giữa chị và Cẩm được viết từ cách đây đến chục năm. Những bông hoa ép khô, bức ảnh chụp chung đều được đính kèm trong đó. Có những trang bị hoen ố, nhăn lại có lẽ vì nước mắt. Tay anh run lên không ngừng. Bí mật mà vợ giấu kín suốt 7 năm chung sống là đây.
Thấy anh cầm quyển sổ trên tay, chị nhắm mắt lại thở ra một tiếng, chị biết bí mật này sẽ không giấu được lâu, chỉ có điều chị vẫn chưa đủ sẵn sàng.
Chị ngồi xuống, chậm rãi kể lại mọi chuyện với anh, rằng chị và Cẩm yêu nhau, thứ tình yêu bí mật chưa bao giờ được chấp nhận. Ngày Cẩm lấy chồng, chị đã khóc đến tê dại, đau đớn đến thấu xương, còn rời khỏi thành phố đến một nơi khác sống nhưng vẫn không thể quên được nhau. Hai người cứ lén lút, vụng trộm như thế đến tận bây giờ. Hôm nay, chị và Cẩm cũng ở bên nhau, lúc anh về, Cẩm phải chui vào trong nhà tắm đứng rồi đi về lúc 2 anh chị đi đón con.
Chị nắm lấy tay anh, mong anh hiểu và tha thứ cho chị. Chị không cần gì trên đời này hết, chỉ cần một mái ấm hạnh phúc như 7 năm qua, cần bé Mít ở bên chị.
Anh chết lặng, tim như lại một lần nữa vỡ ra ngàn mảnh. Anh hiểu nỗi khổ tâm của chị, hiểu sư đau khổ và áy náy chị phải chịu đựng bao năm qua. Anh thương chị, anh thương Cẩm, tình yêu của họ chẳng có tội nhưng vì là 2 người phụ nữ nên họ phải che giấu, phải lén lút như thế. Nhưng còn anh? Còn trái tim anh? Anh cũng như con người đã chết, nhờ có chị mà bám lại được chút hy vọng. Giờ hóa ra chị chưa từng rung động trước anh, lại vẫn luôn có người tình khác ở bên như thế. Anh phải làm sao đây? Tại sao cuộc đời lại dày vò anh mãi thế này? Anh không có can đảm từ bỏ chị và gia đình nhỏ này nhưng anh phải đối mặt làm sao khi biết được chuyện tình yêu đồng giới của chị và Cẩm?
Anh tìm đến quán rượu, uống và khóc như một đứa trẻ con. Cuộc đời này đối xử với anh tệ quá…