Tôi ly hôn, nuôi hai con nhỏ, đứa con trai bốn tuổi và con gái vừa đầy năm. Trước đây chồng tôi là người đi lấy hàng tận gốc để mua được giá rẻ, bây giờ thì tôi phải kiêm luôn cả công việc này.
Mỗi chuyến đi tôi đều gửi con nhờ ba má trông nom chăm sóc giùm. Mà không chỉ khi tôi đi xa, ba má mong muốn tôi tìm được người để nương tựa cho nên thường đón cháu về nhà chơi dài ngày cho tôi có dịp bạn bè này nọ.
Biết tôi quen anh là tài xế, ba má tôi giận dữ: “Đã một lần rồi thì phải biết sợ chứ, hết chỗ rồi hay sao mà chọn tài xế?”. Tài xế với những chuyến xa nhà dài ngày và trên xe lúc nào cũng có bạn hàng là các bà các cô lanh mắt lẹ miệng đầy tính toán…
|
Ảnh minh họa. |
Tôi quen anh cũng bắt đầu từ một chuyến đi mua hàng đó thôi. Nhưng trong khi lý trí tôi nghiêng về ba má thì trái tim vẫn buôn buốt khi gặp anh.
Anh tha thiết muốn cưới, và tôi gật đầu. Rất khó khăn, tôi biết vậy, tôi hình dung đủ điều mà mình phải đối diện, nhưng có một điều… Tiệc cưới vừa xong, ba má lạnh lùng nói tôi tự quyết định cho nên từ nay hãy tự lo lấy mọi thứ.
Anh và tôi đã chuẩn bị cho đêm tân hôn thật lãng mạn - căn phòng hoa hồng trong ánh nến lung linh và tiếng nhạc du dương, nhưng rồi thì… Đêm tân hôn, trên giường có cả hai đứa con của tôi. Hai đứa nằm hai bên đòi tôi kể chuyện cổ tích như vẫn thường, lại còn đòi gãi lưng nữa. Nhìn anh nằm sát tường và nhịp tay vào tường như đang nghe tôi hát, tôi lúng túng và mặc cảm kinh khủng, cả cảm giác hối hận vì để mình rơi vào tình cảnh này. Ý nghĩ hiện trong đầu tôi là biết như thế này thì chẳng đi thêm bước nữa làm gì, hạnh phúc đâu chẳng thấy mà đã oái ăm. Thế rồi con trai tôi quay qua hỏi anh: “Chú có biết kể chuyện cổ tích như mẹ không?”. Anh ngồi phắt dậy vừa kể vừa làm động tác minh họa khiến hai đứa cười nắc nẻ.
Vì anh kể chuyện vui quá cho nên con gái nhỏ đã ngủ mà thằng lớn vẫn tiếp tục nằn nì “nữa đi chú, thêm một chuyện nữa thôi”… Mục kể chuyện thần tiên kéo dài còn tôi thì đủ ý nghĩ rối rắm trong đầu, oán trách ba má xử sự quá bất ngờ, oán trách số phận mình…
Cho đến khi hai đứa đều ngủ say thì anh với tay chạm vào mặt tôi và hỏi khẽ: “Em ngủ chưa?”. Bỗng mùi nước tiểu khai sực, là đứa con gái nhỏ vừa tè dầm. Thấy tình cảnh mình vô duyên tệ, tôi bật dậy vừa nén tiếng khóc vừa đi ra ngoài.
Tôi không bao giờ quên đêm đó. Anh và tôi nằm bên nhau trên nền phòng khách, cảm giác bẽ bàng khiến tôi tê liệt cảm xúc. Anh cũng không nài ép, chỉ thỉnh thoảng chạm tay vào mặt để biết tôi có đang khóc hay không.
Hai đứa tôi nằm lặng lẽ trong bóng tối. Rồi anh nói: “Biết anh để ý em từ khi nào không? Từ hồi mùa hè, trời nóng dễ sợ, ngồi trên xe mấy bà mấy cô mặc áo dây hở hang cho mát, còn em thì gài nút áo khoác kín mít. Sau mới biết em đang cho con bú, bị căng sữa… Từ lúc đó anh đã muốn làm ba của hai đứa nhỏ rồi. Em đừng khóc. Anh mừng lắm đó, ba má em lo cũng đúng, đời tài xế đụng chạm đủ thứ trên đời nên anh chẳng ngán gì, chỉ sợ hai đứa con không cho anh nằm chung giường thôi”.
Cơn khóc thầm của tôi bật ra nức nở, nhẹ nhõm.