Tình yêu không lời

Google News

Yêu em là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của anh. Chờ em là sự mong đợi suốt cả cuộc đời này của anh.

Năm đó anh 19 tuổi. Anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh và cô là bạn đại học cùng khoa cùng khóa nhưng không cùng lớp, vào ngày tân sinh viên đến đăng ký nhập học, mấy ngàn tân sinh viên cùng xếp hàng chờ làm thủ tục đăng ký, anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ màu xanh da trời và quần bò, tình cờ đứng xếp hàng sau cô, và tình cờ hơn nữa là cô cũng mặc áo sơ mi kẻ màu xanh da trời và quần bò đứng xếp hàng trước anh. Do đông người chen lấn nên khi cô bị đẩy lùi lại đã vô tình dẫm lên chân anh, cô vội quay lại mỉm cười xin lỗi anh. Cô, mái tóc dài đen nhánh, được buộc cao phía sau gáy, đôi mắt to tròn như biết nói, khi cô cười bên khóe miệng có hai núm đồng tiền rất dễ thương. Từ ngày hôm đó anh luôn tin rằng đây chính là mối duyên ông trời sắp đặt cho anh, anh đã trúng tiếng sét ái tình với cô ngay từ cái nhìn đầu tiên trong ngày hôm đó.
Anh 23 tuổi. Anh và cô tốt nghiệp đại học.
Cuộc sống sinh viên bên nhau 4 năm, anh luôn cố gắng giữ gìn tình cảm giữa anh và cô, anh chưa bao giờ dám bày tỏ tình yêu của mình với cô mà anh chỉ dùng cách lặng lẽ ở bên cạnh cô, quan tâm đến cô, lắng nghe chia sẻ cùng cô để biểu đạt tình yêu của anh dành cho cô, có thể trở thành một người bạn thân thiết của cô là anh cũng thấy mãn nguyện rồi.
Ảnh minh họa. 
Trong thời gian học đại học cô có trải qua mấy mối tình, anh đã trở thành người luôn lắng nghe cô, vui cùng cô, buồn cùng cô. Mỗi khi tình yêu của cô kết thúc, anh đều mừng thầm, mỗi lần sau khi an ủi cô, về đến ký túc xá anh đều cười lớn một mình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đi du học ở Canada, anh thi đỗ nghiên cứu sinh của trường. Trong 3 năm đó, mỗi tuần anh đều viết cho cô một lá thư gửi sang Canada để động viên cô, anh muốn biết một mình cô sống ở nơi đất khách quê người không có anh ở bên cạnh có ổn hay không? Thi thoảng cô cũng gửi thư hồi âm anh, nói với anh cuộc sống của cô rất tốt, bảo anh hãy yên tâm. Anh biết cô đã thật sự trưởng thành và chín chắn rồi, không còn là cô gái bé nhỏ ngày nào cần có anh ở bên quan tâm, chăm sóc, an ủi, anh không biết là mình nên vui hay buồn nữa.
Anh 26 tuổi. Cô du học trở về, chuẩn bị kết hôn với người bạn học mà cô quen khi đi du học ở nước ngoài.
Cuối cùng cô đã trở về và rồi cô sẽ kết hôn, tiếc rằng chú rể không phải là anh, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, rất đau đớn…
Trong lễ cưới của cô, anh cười tiến lên bục làm lễ nói lời chúc cô hạnh phúc.
Một tháng sau anh gầy đi cả chục cân.
Từ đó cô không còn nhận được tin tức của anh.
Cô 36 tuổi. Cuộc hôn nhân của cô không vui vẻ hạnh phúc như lời chúc của anh.
Cuộc hôn nhân 10 năm của cô không giống như cô mong muốn, cô chỉ có thể dùng hai từ “duy trì” để miêu tả, nếu không vì con gái thì cô cũng sẽ không cố gắng duy trì gia đình này làm gì. Trước kia cô đã quen với sự quan tâm chăm sóc chu đáo của anh, luôn ở bên cạnh lắng nghe chia sẻ với cô, thế nhưng chồng cô lại không được như thế, thậm chí chồng cô còn không hiểu cô, không yêu thương, không chăm sóc, không chiều chuộng cô bằng một người bạn thân… Cô vốn có cá tính mạnh, cộng thêm niềm đam mê công việc nên cô không có thời gian để chăm lo vun vén cho gia đình. Cô dồn tất cả tâm trí của mình vào công việc, càng làm việc cô càng hăng say, cuối cùng cô cũng đã có được một vị trí cao trong giới truyền thông. Sau khi công thành danh toại cô bắt đầu cảm thấy cô đơn trống rỗng, bắt đầu nhớ về những gì tốt đẹp nhất anh dành cho cô, trong lòng cô hiện lên những ký ức mà cô đã từng có với anh. Cô rất muốn đi tìm anh, nhưng cô lại không có đủ dũng khí để gặp anh.
Bởi vì cô không biết bây giờ anh có còn giống như trước kia hay không.
Bởi vì cô không biết cuộc hôn nhân của anh có giống như cô không.
Bởi vì cô có một đứa con gái rất đáng yêu nên cô phải tiếp tục cố gắng duy trì cuộc hôn nhân của mình.
Cô không đủ dũng cảm để thay đổi tất cả, duyên phận của cô cứ thế mà trôi qua, là do cô không biết trân trọng, bây giờ dù cô có không nỡ, không đành, không muốn, thì cũng không thể quay lại như ngày xưa được nữa. Cô phải làm thế nào để có thể quay lại như trước kia?
Cô 38 tuổi. Cô vẫn đang cố gắng duy trì cuộc hôn nhân của mình. Anh đã rời xa cô mãi mãi.
Một người bạn đại học hẹn gặp cô ở quán café và cho cô bức thư anh viết gửi cô. Người đó nói anh bị bệnh và đã qua đời ở Canada mấy ngày trước, trước khi lâm chung anh đã dặn dò bạn nhất định phải giao bức thư này cho cô.
Cô sững sờ, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Tại sao anh không dự báo trước cho cô, không cho cô có sự chuẩn bị mà anh lại lặng lẽ chìm vào im lặng mãi mãi. Cô không biết cô đã đi ra khỏi quán café như thế nào, cô cũng không biết cô đã đi đến bờ hồ mà trước kia họ vẫn thường đến như thế nào. Tay cô nắm chặt lá thư của anh, giống như nắm chặt trái tim vẫn đang còn đập của anh, rất chặt…
“Tuyết à,
Anh đi đây. Lần này anh phải đi thật rồi, đi xa mãi mãi.
Khi em đọc được bức thư này cũng là lúc anh đã ở trên thiên đường mỉm cười với em, anh rất thích được nhìn thấy em cười.
Đừng để trái tim mình dừng lại ở khoảng khắc đen tối của cuộc đời em nhé, em hãy mỉm cười đối mặt với cuộc sống, em hãy cười giúp cả phần của anh nữa nhé! Với anh nụ cười của em đẹp hơn tất cả.
Từ trước đến nay anh rất muốn nói với em rằng anh yêu em rất nhiều. Ngay từ khi em dẫm lên chân anh khi chúng ta xếp hàng đăng ký nhập học, ngay từ khi em quay lại mỉm cười nói lời xin lỗi anh, ngay từ khi chúng ta mặc bộ quần áo giống nhau khi đăng ký nhập học… Anh luôn tin rằng đây là duyên phận mà ông trời đã sắp đặt cho chúng ta, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mỗi lần anh định bảy tỏ tình cảm với em, anh đều không biết phải bắt đầu từ đâu, anh đã chuẩn bị rất nhiều lời nói ngọt ngào, nhưng cứ nhìn thấy em là tất cả lại biến mất, em vui vẻ, thông minh, chân thành, đáng yêu, biết bao người theo đuổi em, anh sợ bị em từ chối, nếu như vậy thì anh cũng sẽ không còn cơ hội để làm bạn của em nữa, anh chỉ có thể làm một người bạn thân lặng lẽ ở bên cạnh em, quan tâm đến em, chăm sóc em, lắng nghe và chia sẻ cùng em…
Anh đã chờ em 4 năm, anh định bày tỏ tình yêu của mình với em vào ngày tốt nghiệp đại học, nhưng một ngày trước hôm tốt nghiệp đại học em gọi điện thông báo với anh là em sẽ đi Canada du học, thủ tục đã làm xong hết rồi, em còn được nhận học bổng, tốt nghiệp xong em sẽ đi. Chút dũng khí vừa trỗi dậy trong anh không biết đã biến đâu mất, anh chỉ còn biết bày tỏ niềm vui cùng em, dặn dò em đủ điều và cũng lo lắng đủ điều cho em.
Anh lại tiếp tục chờ đợi em 3 năm, những tháng ngày nhớ thương em trôi qua thật chậm, anh định chờ khi nào em trở về sẽ nói với em rằng anh yêu em. Cuối cùng em đã trở về. Thế nhưng anh chưa kịp nói gì thì đã nhận được thiệp mời cưới của em, em trở thành cô dâu của người khác. Mọi chuyện sao lại như thế này, tất cả sự tự tin kiên cường bấy lâu nay của anh đều sụp đổ tại thời khắc đó, trái tim anh đau đớn đến mức anh cảm giác như có thể nghe rõ tiếng trái tim mình vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ…
Anh sợ em không vui nên cố gắng lấy hết dũng khí cuối cùng để đi tham gia hôn lễ của em. Anh vốn định đến nhìn em một lúc rồi ra về nhưng em lại cười kéo anh lên bục làm lễ bắt anh phải nói lời chúc phúc cho vợ chồng em, nhìn khuôn mặt em rạng ngời hạnh phúc trong chiếc váy cưới, nụ cười của em vẫn đẹp như xưa, anh không có đủ can đảm để từ chối em. Nhìn em đứng ngay bên cạnh mà sao anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và em thật là xa, xa đến mức em không còn là cô tân sinh viên mặc bộ quần áo giống anh ngày nào nữa rồi. Em biết không, khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sự sống và cái chết, mà chính là anh đứng ở ngay trước mặc em nhưng em lại không biết rằng anh yêu em.
Anh không nhớ là mình đã chạy trốn khỏi hôn lễ của em như thế nào nữa, chỉ nhớ là trái tim tan vỡ của anh đang rỉ máu…
Mọi chuyện trước kia thật giống như một giấc mơ, cứ hiển hiện mãi mà không thể trở thành sự thật. Tình yêu cũng giống như một cánh cửa thời gian, khi anh mở cánh cửa lần đầu tiên, anh thấy rất rõ tất cả mọi chuyện em đã trải qua, nhưng khi anh mở cánh cửa lần thứ 2, những hình ảnh nhạt nhòa của em đã biến mất. Anh mãi nhớ nụ cười rạng ngời của em.
Nếu thật sự “mãi mãi” có tồn tại thì anh sẽ yêu em mãi mãi mỗi ngày, nếu “mãi mãi” không tồn tại thì hãy để thời gian dừng lại ở giây phút đầu tiên anh yêu em.
Anh không sao có thể quên hết đi những gì em đã mang đến cho anh ngày hôm qua, thật sự anh không thể quên được. Anh chỉ còn cách lựa chọn rời xa em, nhưng rời xa em quả thật không dễ dàng chút nào. Em là nỗi đau không thể nói thành lời trong trái tim anh, em là sự chờ đợi mãi mãi trong lòng anh.
Anh xin nghỉ việc, một mình trốn sang Canada để học tiếp. Tất cả những hồi ức về em luôn hiện hữu trong anh, trái tim anh luôn sống trong những hồi ức tốt đẹp đó, không sao thoát ra được và anh cũng không muốn thoát ra khỏi những hồi ức đó. Nhiều lúc bước đi trên đường phố nơi đất khách, vậy mà bất giác anh vẫn kiếm tìm bóng dáng em. Đêm khuya tĩnh lặng nỗi nhớ về em bủa vây lấy anh trong lúc tỉnh và trong cả giấc mơ. Và anh hiểu rằng thời gian không hề làm suy giảm đi nỗi nhớ trong anh mà trái lại ngày càng nhiều hơn, nụ cười của em vẫn hiển hiện rất rõ trong trí nhớ của anh.
Nhớ em là một nỗi nhớ dịu dàng chưa bao giờ vơi trong anh.
Yêu em là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của anh.
Chờ em là sự mong đợi suốt cả cuộc đời này của anh.
Anh đã lặng lẽ chờ đợi em từ ngày đầu tiên anh nhìn thấy em và đã chờ đợi em 19 năm, giờ đây anh không thể tiếp tục chờ đợi em được nữa rồi, nhưng anh rất định phải nói với em để em biết một điều, Tuyết à, anh sẽ dùng cả cuộc đời mình để chờ đợi em, chờ em yêu anh…
Trời đang tối dần. Cô vẫn nắm chặt bức thư của anh trong tay, nắm chặt trái tim anh đang tiếp tục đập vì cô…
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, khuôn mặt cô nhạt nhòa nước mắt, cô mỉm cười với anh đang ở trên thiên đường…
Cô nhắm mắt lại, có 2 giọt nước màu đỏ trào ra, là giọt nước mắt pha lê từ từ chảy ra từ khóe mắt cô…
Theo Gia Đình Việt Nam

Bình luận(0)