Chồng à, đây có lẽ là lần cuối cùng có thể gọi anh một tiếng này. Ngay khi em đặt bút ký đồng ý lá đơn ly hôn kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta, thay vì gặp mặt nói ra những điều ở trong lòng thì em quyết định dùng lá thư này để khiến bản thân đủ bình tĩnh gửi cho anh những lời sau cùng cho tình yêu đã cạn kiệt giữa chúng ta.
Nếu anh hỏi em rằng có cảm thấy hối hận vì đã bước vào cuộc hôn nhân của chúng ta hay không thì cho đến hôm nay em có thể bình thản nói với anh rằng: "Em không hối hận". Bởi vì khi chúng ta quyết định đến với nhau, cùng nhau tạo nên cuộc hôn nhân này, em tin mỗi chúng ta đều tự nguyện. Anh khi ấy chính là dùng tình cảm chân thành thật sự muốn ở bên em, em lúc ấy cũng là cô gái tin tưởng rằng người đàn ông ở trước mặt sẽ bảo vệ em cả đời. Có ai dám nói rằng cảm xúc khi ấy của chúng ta đều là giả dối. Có ai dám cho rằng hôn nhân cũng sẽ có thời hạn. Ai cũng mong bền lâu, ai cũng nghĩ đối phương là một nửa đi theo mình suốt nửa đoạn đường đời còn lại.
Chồng à, đây có lẽ là lần cuối cùng có thể gọi anh một tiếng này... Ảnh minh họa: Internet
Vậy nên cũng mấy ai ngờ được thì ra người mình nghĩ là bạn đời lại có khi chỉ là bạn đường trong một đoạn tình duyên ngắn ngủi. Đột nhiên em cảm thấy thời gian thật thần kỳ, rõ ràng cái ngày anh cưa cẩm em của 10 năm trước khi chúng ta vẫn còn là sinh viên dường như vẫn còn đây, cái ngày mà anh trao cho em chiếc nhẫn cưới cùng lời hứa hẹn mãi mãi bảo vệ em của 3 năm trước vẫn như ngày hôm qua. Vậy mà vẫn còn người ấy, vẫn đôi tay ấy bây giờ đã không còn muốn đeo chiếc nhẫn đó nữa rồi, cũng chẳng còn nhớ lời hẹn thề ngày trọng đại ấy.
Em vẫn nhớ như in cảm giác cái ngày mà em phát hiện trong lòng anh đã không còn có hình bóng của em nữa, nó đã hoàn toàn bị lấp đầy bởi một người phụ nữ mới mẻ mà anh vừa quen biết không lâu. Sau cảm giác hụt hẫng đến mức khóc thành tiếng, em tự hỏi bản thân em đã làm không tốt ở điểm nào khiến tình yêu anh cạn dần theo năm tháng. Hay thật sự như người ta nói, thời gian có thể bào mòn tất cả, kể cả tình yêu mà không vì một nguyên nhân nào. Vậy tại sao thời gian lại chẳng bào mòn đi tình yêu mà em dành cho anh?
Có thể người ta sẽ nói em lụy tình, cũng có thể có người sẽ nói em yếu đuối nhưng cho đến ngày hôm nay, khi đứng ở vị trí một người bị phản bội, lòng em vẫn rất yêu anh. Từng năm tháng chúng ta ở bên nhau như một cuốn phim quay rất chậm trong ký ức của em không bỏ sót một phân đoạn nào khiến em càng đau nhói. Em phát hiện thứ khiến em không còn có thể giữ được tình yêu của anh chính là em đã đánh mất đi sự kiêu hãnh của người phụ nữ đáng có. Từ khi kết hôn, em trở thành người phụ nữ chỉ biết đến cơm áo gạo tiền, đặt anh làm trọng tâm mà quên đi chính mình, cũng quên mất rằng em cũng phải biết giữ chồng và là vì em đã dành quá nhiều niềm tin vào việc một người đàn ông khi đã là chồng của mình thì không thể rời đi.
Thôi thì chúng ta cứ nhẹ nhàng nói với nhau rằng coi như đã hết duyên hết nợ nhau rồi. Ngày hôm nay chúng ta kết thúc ở đây, cũng kết thúc 10 năm thanh xuân mà chúng ta đã ở cạnh nhau, cùng nhau trưởng thành. Anh rồi sẽ ở bên một người mới, đừng yêu cô ấy như cách anh đã yêu em rồi anh sẽ tiếp tục làm một người phụ nữ nữa đau khổ. Em không trách anh bội tín nữa rồi vì số phận vốn đã an bài điều khó có thể tránh khỏi nên điều chúng ta phải làm chính là chấp nhận.
Em tin rồi chúng ta sẽ tốt hơn, em rồi sẽ tìm được một người khác thật sự là bạn đời được sắp xếp trong cuộc đời em. Chúng ta hãy cứ buông bỏ hết tất cả những nghi kị, những hằn học, những hiểu lầm và hối hận vì cũng chẳng thể thay đổi được gì. Dù sao cũng từng là người thân thuộc đi cùng nhau trong một đoạn đường dù ngắn hay dài vẫn có những lúc em đã thật sự hạnh phúc.
Em thật sự đã tha thứ cho anh rồi. Chúng ta hãy học cách tha thứ, chấp nhận rồi buông bỏ để nhìn về phía trước anh nhé.