Năm nay tôi 32 tuổi, hiện tại tôi vẫn chưa lập gia đình. Bố mẹ tôi ngày nào cũng giục giã chuyện kết hôn. Nhưng nghĩ đến người yêu, tôi lại không thể làm được điều đó.
Chúng tôi yêu nhau từ khi tôi 26 tuổi. Lúc đó em ngoài 24, mới ra trường và có một tương lai rộng mở. Em là người con gái dịu dàng, thùy mị nhất mà tôi từng quen. Suốt những năm tháng yêu nhau, chúng tôi chưa từng xảy ra cãi vã.
Nhà tôi và em đều ở thành phố. Vì thế tôi luôn nghĩ chuyện chúng tôi kết hôn là điều chắc chắn. Chỉ cần em gật đầu, tôi sẵn sàng xin cho em một công việc ở trường gần nhà tôi.
Người yêu tôi luôn nghĩ cho người khác. Từ những ngày còn là sinh viên, em đã tham gia rất nhiều hoạt động thiện nguyện. Lần ấy em theo đoàn đến một vùng sâu vùng xa để giảng dạy miễn phí cho các em học sinh nghèo.
|
Người yêu tôi luôn nghĩ cho người khác. Từ những ngày còn là sinh viên, em đã tham gia rất nhiều hoạt động thiện nguyện. (Ảnh minh họa) |
Chuyến đi ấy đã cướp mất người yêu tôi. Em trở về và nói với tôi, em muốn được lên vùng sơn cước ấy để dạy học. Tôi không đồng ý với quyết định ấy của em. Bởi vì nếu em đến đó, tôi và em sẽ xa nhau. Nhà tôi chỉ có tôi là con trai duy nhất. Dù muốn nhưng tôi cũng không thể theo người yêu để bỏ lại bố mẹ ở thành phố.
Tôi đã thuyết phục, đã làm đủ mọi cách nhưng người yêu tôi bảo em thương lũ trẻ vùng cao lắm. Ước mơ của em cũng là giúp được những mảnh đời nghèo khó. Cuối cùng, tôi lựa chọn sẽ chia tay vì bố mẹ không đồng ý để mình tiếp tục với em nữa.
Hôm chúng tôi chia tay, trời đổ mưa rất nặng hạt. Người yêu tôi bảo em chỉ đi vài năm rồi về, em nói tôi đợi. Không hiểu sao khi ấy tôi lại lạnh lùng thế. Tôi nói em chỉ có 2 sự lựa chọn. Đó là ở lại thành phố hoặc đi theo ước muốn của em rồi mất tôi.
Chúng tôi chia tay. Em đã khóc rất nhiều và bỏ về trước. Tôi ở lại quán cà phê, khi vừa đưa cốc cà phê lên miệng uống thì nhìn thấy người yêu tôi đã bị tai nạn. Em bị một người đi xe máy vượt đèn đỏ tông trúng khi đang sang đường.
Tôi đưa em vào viện cấp cứu. Nhưng cú va chạm mạnh đã ảnh hưởng đến não em và đứa con của chúng tôi. Tôi đã không biết là em có thai. Có lẽ em cũng vậy. Tôi đau đớn và tuyệt vọng khi con mất, người yêu thì nằm bất động một chỗ.
Chuyện đã xảy ra 2 năm. 2 năm qua, tôi vẫn thường xuyên sang nhà em để đỡ đần bố mẹ chăm sóc em. Nhìn em sống cảnh đời sống thực vật, tôi cảm thấy mình phải là người có trách nhiệm đến cùng. Gần đây bố mẹ tôi liên tục tạo sức ép bắt tôi lấy vợ, sinh con. Tôi mệt mỏi quá, phải làm gì để không có lỗi với người yêu và cả bố mẹ đây?