Tôi năm nay 53 tuổi. Ông nhà tôi hơn vợ 25 tuổi. Ngày còn trẻ, tôi thấy, vợ chồng tuổi cách nhau xa như vậy chẳng vấn đề gì. Nhưng từ khi ông ấy nghỉ hưu, tôi mới thấm.
Tôi là giáo viên. Ông nhà tôi trước đây là bộ đội. Tính đến nay, ông ấy đã có 18 năm nghỉ hưu. Suốt chừng đó thời gian, ông ấy dọa, viết đơn và gửi đơn ly hôn ra tòa đến 8 lần rồi.
7 lần trước, ông ấy đưa ra đủ nguyên nhân. Khi ông ấy nói tôi không quan tâm. Khi lại bảo, tôi không tôn trọng chồng. Có lần, hai vợ chồng không thống nhất chuyện làm đám cưới cho con trai, ông ấy cũng giận, đòi ly hôn. Biết ông ấy chỉ giận hờn vu vơ, tôi xuống nước xin lỗi cho qua chuyện.
Năm nay, chồng tôi 78 tuổi rồi. Một lần đi xe bị té nên đi lại phải chống gậy.
Tôi đang đi chợ thì nhận được điện thoại của cán bộ tòa gọi đến hòa giải. Họ nói, ông nhà tôi vừa chống gậy đến la lối, đòi gọi tôi đến bằng được để ly hôn.
Đi chợ xong, tôi không về nhà mà xách bịch đồ ăn đến phòng hòa giải giữa trời nắng. Từ ngoài cửa, tôi nghe ông ấy tố tôi keo kiệt, ki bo với chồng.
Cô thư ký nhắc nên nhẹ nhàng thì ông ấy lại càng làm ầm ĩ. Những người đến tòa ngày hôm đó ai cũng tò mò đến gần nghe.
Ông ấy kể là, từ ngày nghỉ hưu, ông ấy hay đi uống cà phê với mấy ông hàng xóm và nhóm bạn hồi trẻ. Ông ấy nói, cả ngày vợ đi làm, con đi học, ở nhà một mình buồn nên ra quán ngồi cho vui.
|
Ảnh: Thảo Nguyên. |
Nhóm bạn của chồng tôi có 14 người. Họ thường đến quán nước trò chuyện, chia sẻ việc nuôi chim, chăm sóc cây cảnh, đám rau trong nhà.
Lương hưu ông ấy đưa cho tôi giữ để lo cơm nước, các chi phí sinh hoạt trong nhà. Mỗi ngày tôi đưa cho ông ấy 40-50 ngàn đồng để tiêu riêng. Mấy tháng nay, có khi tôi đưa 10 ngàn/ngày, có khi 20 ngàn, cũng có khi 100 ngàn đồng bù lại những ngày đưa ít. Ông ấy cầm nhưng chẳng nói gì cả.
Vậy mà, ở tòa án, ông ấy tố tôi mỗi ngày chỉ đưa có 10 ngàn đồng cho chồng chi tiêu. Ông ấy nói, đi uống nước nhiều hôm bị thiếu phải vay bạn. Nhiều lần, ông ấy được bạn mời nhưng chẳng có tiền để mời lại. Ông ấy thấy xấu hổ với bạn.
Chờ ông ấy nói hết tôi mới gõ cửa bước vào. Vừa nhìn thấy vợ, ông ấy hét lên: ‘Thẩm phán cho tôi ly hôn ngay’.
Lần này, tôi không như những lần trước nữa. Tôi ngồi im lặng cho ông ấy trút hết những bực tức. Xong, tôi đồng ý ly hôn. Tuy nhiên, tôi muốn vụ việc tòa phải đưa ra xét xử công khai.
Quyết định như vậy là vì tôi không muốn đôi co, phần cũng muốn ông ấy nhận ra những việc làm trẻ con của mình.
Cả tháng nay, tôi không nói chuyện, không ăn chung, ngủ chung với chồng. Ông ấy như hiểu ra điều gì, tỏ vẻ ăn năn, nói xin lỗi, nhưng chưa được tôi đồng ý.
Ý định của tôi là sẽ phải ra tòa. Ở đó, ông ấy sẽ được các hội thẩm, chủ tọa phân tích đúng sai. Lúc đó, tôi mới chấp nhận hàn gắn. Liệu tôi làm như vậy có đúng với người chồng đã lớn tuổi không. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.