Nhiều lúc tôi không hiểu mình có chỗ đứng thế nào trong lòng mẹ. Từ nhỏ, mẹ đã rất nghiêm khắc nhưng bà chưa bao giờ để tôi phải khổ cực. Tôi được mẹ cho ăn học với cuộc sống đầy đủ hơn nhiều bạn cùng trang lứa. Lúc đó tôi cảm thấy rất vui. Nhưng từ khi tôi tốt nghiệp cấp 3 và vào đại học, mẹ nhiều lần tâm sự dặn dò tôi không được yêu đương lăng nhăng, nếu yêu người nào cũng phải dẫn về cho mẹ xem rồi mới quyết định. Tôi nghĩ, chắc mẹ lo lắng cho mình nên mới như thế.
Tôi được mọi người khen ngợi là thông minh và có diện mạo ưa nhìn, thuộc tuýp dễ yêu mến. Vì vậy, thời đại học, tôi có nhiều bạn trai theo đuổi, trong đó tôi ưng một anh bạn cùng lớp. Nhớ lời mẹ dặn, tôi đưa về ra mắt ngay khi tình yêu chớm nở nhưng mẹ không đồng ý. Mẹ chê gia đình họ không cơ bản lại xa xôi. Thế là mối tình đầu của tôi vụt tắt.
Vài năm trôi qua, có đôi lần tôi cũng đưa bạn trai về cho mẹ xem mặt nhưng những người tôi yêu đều không vượt qua được lựa chọn của mẹ. Mẹ tìm ra mọi lý do để chê bai, ngăn cấm như diện mạo, tính tình, gia đình, bố mẹ... Tất cả đều bị loại bỏ, không sót một ai.
Cứ như vậy, tuổi trẻ của tôi trôi qua nhanh chóng, tôi đã bước sang tuổi 30. Nhìn thấy bạn bè đã lập gia đình gần hết, bản thân tôi cảm thấy rất sốt ruột, còn mẹ thì vẫn "tự cao tự đại", cho rằng con gái mình phải lựa chọn được người môn đăng hộ đối, học thức cao, diện mạo đẹp. Lúc đó, tôi chỉ mong tìm được người yêu thương mình, còn mọi tiêu chuẩn khác tôi chẳng quan tâm. Dù nghèo một chút nhưng có công ăn việc làm đầy đủ thì mọi thứ sẽ ổn.
Có lần mẹ còn mắng tôi: "Xinh như thế mà không tìm được người chồng giàu có thì ở vậy cho xong". Tôi cãi lại: "Bố mẹ người ta giàu chứ người ta có giàu đâu. Giờ cũng chẳng ai dại đâu mẹ à, họ cũng có nhiều lựa chọn lắm". Mẹ giận quá tát tôi một cái. Từ nhỏ đến lớn bà chưa bao giờ đánh tôi, đây là lần đầu tiên nên khiến tôi rất hụt hẫng, chán nản.
Sau đó, tôi đi chơi với nhóm bạn học cấp ba. Trong lúc ngà say, tôi đã trót qua đêm với người bạn trai cùng lớp. Anh chàng này thích tôi từ ngày xưa nhưng tôi không đồng ý. Giờ cơ duyên đưa đẩy, hai đứa gặp nhau rồi xảy ra chuyện như thế. Kể từ lần đó, chúng tôi bắt đầu tìm hiểu rồi yêu nhau luôn. Tôi âm thầm không hé lộ mối quan hệ này với mẹ. Nhưng tôi được mẹ chồng tương lai rất quý mến, tôi thường xuyên được bạn trai đưa về nhà chơi và ăn uống như người một nhà.
Lúc này, tôi đành thú thật với mẹ mình. Khi biết tin tôi mang thai, mẹ gào thét chửi bới rằng tôi là đứa hư đốn. Tôi nói: "Mẹ đừng như thế, con lớn rồi sẽ chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình. Bao lâu nay mẹ can thiệp quá nhiều vào tình cảm của con, giờ là lúc con tự quyết định".
Tôi phải nhờ một người bạn thân của mẹ thuyết phục mãi thì mẹ mới chấp nhận gặp gỡ bàn bạc với nhà trai. Hôm đó, nhà trai bảo sẽ đưa sính lễ 100 triệu nhưng mẹ yêu cầu phải có nhà riêng sau khi cưới. Thấy vậy nhà trai chỉ hứa hẹn rằng sẽ cố gắng lo cho hai đứa cuộc sống tốt nhất chứ chưa đủ điều kiện như thế, ban đầu vẫn phải ở chung với gia đình.
Lúc nhà trai về, mẹ nổi giận đuổi tôi ra khỏi nhà. Bà còn bảo nếu không có nhà riêng thì bà không chấp nhận đám cưới này. Tôi rất bế tắc, dù đang mang thai nhưng mẹ lại "xử ép" mà không đồng ý thỏa thuận đám cưới, tôi phải làm sao? Dường như mẹ coi trọng đồng tiền hơn cả con cháu mình!
(Xin giấu tên)