Bài văn “bá đạo“: Học sinh cạn ý, cô giáo… cạn lời

Không chỉ gợi ra vấn đề “văn mẫu”, câu chuyện đề văn “tả con chó” còn khiến chúng ta suy ngẫm về một điều rộng hơn.

Văn học và học văn luôn là đề tài được nhiều người trăn trở luận bàn. Có lẽ vì thế mà dễ hiểu sự quan tâm những ngày qua dành cho bức ảnh chụp một bài kiểm tra văn của học sinh tiểu học, có đề bài yêu cầu “tả con chó của nhà em”. Rất thật thà, phần bài làm viết: “Nhà em không có nuôi chó. Khi nào nhà em nuôi chó em sẽ tả”. Và hệ quả, “Cạn lời. Về nhà làm lại” là lời phê mà bài văn “bá đạo” này nhận được.
Bai van “ba dao“: Hoc sinh can y, co giao… can loi
 
Trong chúng ta ai chẳng có một thời trải nghiệm những đề văn kiểu này, ai chẳng phải thuộc nằm lòng một số công thức văn miêu tả để đối phó, thường được gọi là “văn mẫu”. Chỉ có điều chắc chẳng mấy ai dám thẳng thắn… thú nhận như em học sinh kia thôi. Cứ thử đi chệch các “công thức truyền thống” xem, điểm kém như chơi.
Ví dụ, học văn thời chúng tôi, tả bà thì nhất nhất phải tóc trắng, bỏm bẻm nhai trầu, nụ cười đôn hậu… Chẳng rõ đến giờ, với thế hệ các bà nội - ngoại không ít người rất sành điệu tóc nhuộm, mặc váy thì “văn mẫu” có gì thay đổi?
Cũng vì cái sự chuộng “văn mẫu” mà có khi một bài văn thật thà, đáng yêu lại bị cô giáo phê nặng nề, cho điểm thấp và bị chế nhạo khi được công bố ra bên ngoài. Nhìn ở góc độ này chúng ta sẽ thấy những bài văn “bá đạo” hóa ra không “bá đạo”, đáng cười như vẫn tưởng.
Còn nhớ một dạo người ta chia sẻ bài viết tả bố của một học sinh tiểu học. Chúng ta buồn cười vì em tả “em mong bố em bớt nóng tính đi một chút để mông em đỡ bị nổi lươn” mà không thấy đó là hình ảnh ông bố rất chân thực, có phần “điển hình” và mong ước của em rất hồn nhiên, trẻ con. Và ngay cả cô giáo chắc cũng sẽ bỏ qua, thay vì cổ vũ họa cảm rất tốt của em khi viết đoạn văn này: “Bố rất cao lớn. Mỗi lần bố ôm em, em chìm trong bóng tối”.
Quay lại đề bài “tả con chó”, dường như chúng ta đã quá quen thuộc với những đề văn kiểu này đến mức hiếm khi tự hỏi lại: sao cứ nhất nhất là “của nhà em”: chó nhà em, mèo nhà em, cây cau nhà em, cây mít nhà em… Từ trong tư duy của việc ra đề đã cứng nhắc mặc định “nhà em” quyết phải có những thứ đó. Vậy nếu “nhà em” không có, em sẽ đành thỏa hiệp và cả nói dối bằng cách bịa ra cho có?
Văn mẫu bó hẹp trí tưởng tượng, làm thui chột khả năng sáng tạo, thiếu tôn trọng sự khác biệt… của học sinh ra sao có lẽ chúng ta đã nói nhiều. Dù rằng không vì thế mà sự lạc hậu trong cách dạy và học môn văn đã được khắc phục như kỳ vọng.
Nhưng không chỉ gợi ra vấn đề “văn mẫu”, câu chuyện đề văn “tả con chó” còn khiến chúng ta suy ngẫm về một điều rộng hơn.
Dù nhà không nuôi chó, mèo, không trồng cây, các em vẫn có thể tả chúng, rằng mèo thì kêu meo meo, chó có bốn chân, vịt có hai chân… Nhưng rất có thể những sự biết đó lại chủ yếu đến từ… tivi, điện thoại thông minh, máy tính bảng… thay vì trải nghiệm trực tiếp, khi mà những thiết bị điện tử đang không ngừng bủa vây, chi phối đời sống con người, thậm chí gây nghiện.
“Rối loạn thiếu hụt thiên nhiên” (Nature Deficit Disorder) là một khái niệm do tác giả - nhà báo người Mỹ Ricard Louv đưa ra trong cuốn sách của mình cách đây hơn 10 năm, cảnh báo những hệ quả khi trẻ em ngày càng cách biệt với thế giới tự nhiên.
Đây có lẽ là mối lo chung của thời hiện đại. Nhưng nó sẽ càng đáng quan tâm hơn ở Việt Nam, nơi có nền giáo dục quá nặng về truyền đạt kiến thức và mắc bệnh thành tích. Ngay cả các bậc phụ huynh hầu như cũng mới chăm chắm dồn mọi chú ý vào điểm số, kiến thức con học được ở trường.
Viết đến đây, tôi nhớ lại một bài báo miêu tả một giờ học trong chủ đề "Chia sẻ về các hành tinh" của học sinh mẫu giáo tại một trường quốc tế ở Tokyo, Nhật Bản. Thông điệp chính các cô giáo muốn truyền tải tới các em là "mọi loài động vật và thực vật sống ở hành tinh chúng ta đều cần có một môi trường đặc biệt của riêng mình để sống và phát triển khỏe mạnh".
Để hiểu được thông điệp đó, các em được giao chăm sóc, chịu trách nhiệm hoàn toàn với các con thú nuôi của lớp học và trồng những cây xanh của riêng mình: tìm loại thức ăn phù hợp, làm nhà cho thú nuôi, tưới nước hay theo dõi tình trạng sức khỏe của thú nuôi và cây xanh…
Quả vậy, không gì thay được những trải nghiệm thực tế, trực tiếp trong môi trường, thiên nhiên. Qua đó các em học hỏi, khám phá, đặt câu hỏi, hiểu được rằng mỗi cái cây, con vật đều có tâm hồn và quyền sống của mình. Hơn thế nữa, các em sẽ học được cách sống hài hòa, biết tôn trọng, chăm sóc và bảo vệ những tạo vật xung quanh, dù là nhỏ nhất, hiểu được rằng thiên nhiên dù có là “rừng vàng biển bạc” cũng rất mong manh nếu mỗi người không biết gìn giữ, nâng niu.
Những bài văn viết ra đúc rút từ quá trình đó chắc chắn sẽ tràn đầy sức sống, tình yêu thương, lấp lánh cá tính, thay vì ngôn từ khô cứng, khuôn sáo, đôi khi cả giả dối trong những bài văn kiểu “học thuộc lòng”.

Cảnh giác với những bài văn “lạ” của học sinh

- Những bài văn "lạ" của học sinh cấp tiểu học thường khiến cho thầy cô cũng như phụ huynh phải "choáng váng". Cách dùng từ ngữ, cách diễn đạt, cách so sánh của các em không tuân theo lô-gic thông thường. Nhưng thông qua những bài văn này, tâm lý và tư duy của trẻ biểu hiện rõ nhất.

Những bài văn khiến giáo viên phải... buồn cười

Các bài văn của học sinh cấp tiểu học có lẽ luôn khiến cho các thầy cô giáo khi chấm bài cũng như phụ huynh phải buồn cười nhất.

Về bài văn tả con gà trống, có em viết: "Nhà em có một con gà trống, lông nó màu tía rất đẹp. Mỗi sớm mai thức dậy nó gân cổ gáy thùn thụt báo thức cho mọi người dậy đi làm. Hôm giỗ ông em, con gà trống không gáy nữa vì bị bố em làm thịt".

Những bài văn của học sinh tiểu học khá ngộ nghĩnh, khiến người đọc luôn phải buồn cười.

Với đề bài là tả cảnh sân trường trước giờ vào lớp thì: "Đầu giờ học, khi tiếng trống trường báo hiệu vào mười lăm phút đầu giờ, sân trường em thật hỗn loạn. Các bạn chen lấn xô đẩy nhau. Các bạn còn đè lên nhau, dẫm đạp nhau để kịp vào lớp đúng giờ. Trước cổng trường, một vài cô giáo đi muộn hối hả chạy vào lớp vì bận cho con bú".

Nhiều cô giáo khi chấm bài cho học sinh cũng không nhịn được cười khi thấy học sinh tả mình: "Cô giáo em duyên dáng lắm. Mái tóc cô dài, khuôn mặt trái xoan. Đặc biệt cô có hàm răng trắng thẳng tắp như bờ ruộng…".

Còn với đề bài kiểm tra là hãy tả bà nội của em thì có học sinh lớp 4 viết: "Bà nội em năm nay đã 70 tuổi nhưng giọng của bà vẫn sang sảng. Sáng nào bà cũng lên phòng bố mẹ và em hỏi to: “Vợ chồng, con cái chúng mày ăn gì để tao còn mua?”...

Nhìn chung, những bài văn dạng này khá nhiều, cách dùng từ ngữ và lối diễn đạt hết sức ngộ nghĩnh, thể hiện rất rõ tư duy, cách hiểu của các học sinh.

Phát hiện ra bệnh của con từ việc đọc bài kiểm tra văn

Những bài văn nói trên một phần là do học sinh quan sát từ thực tế, nhưng lại không biết cách tổ chức sắp xếp và diễn đạt, một phần do môi trường sống của học sinh quá tách biệt dẫn đến việc các em không được quan sát thực tế, thiếu đi vốn sống.

Ngoài ra, cũng chính vì cách dùng từ ngữ và lối diễn đạt của học sinh trong khi viết văn thể hiện lối tư duy mà nhiều trường hợp nhờ đó mà phát hiện ra tâm lý của học sinh có phát triển bình thường hay không.

Chị Nguyễn Thu Hương (Khương Trung, Thanh Xuân, Hà Nội), có con trai đang học lớp 5 ở trường Tiểu học cơ sở Định Công cho biết: “Cũng nhờ đọc các bài văn của con mà tôi mới phát hiện ra là cháu bị chớm mắc hội chứng tự kỉ. Hiện nay cứ mỗi tuần hai buổi, tôi phải thuê cô giáo tâm lý đến hướng dẫn cho cháu”.

Một bài văn của con mình viết ở nhà (ảnh do chị Hương cung cấp).

Theo chị Hương, sau nhiều lần đọc các bài kiểm tra văn của con ở trên lớp, chị phát hiện ra cách diễn đạt và dùng từ của con có các “dấu hiệu lạ” như: các câu văn viết khô gãy, không liền mạch, thường thiếu chủ ngữ, vị ngữ, nhiều từ gần như vô nghĩa.

Xúc động bài văn viết về Trần Lập của học sinh lớp 11

 Với đề bài cô giáo nêu ra viết về nhạc sĩ Trần Lập, một em học sinh đã có một bài văn viết về Trần Lập đầy cảm xúc khiến nhiều người suy ngẫm.

Trên nhiều diễn đàn, mạng xã hội có chia sẻ lại bài văn viết về Trần Lập của một em học sinh lớp 11. Nhanh chóng bài viết này tiếp tục truyền cảm hứng sống cho nhiều người.

Theo đó, trong giờ kiểm tra 90 phút số 7 môn Văn tại lớp 11CA3 trường Chuyên Trần Đại Nghĩa TP.HCM cô giáo Nguyễn Thị Lâm, giáo viên môn ngữ văn ra đề, có đưa cố nhạc sĩ, ca sĩ Trần Lập vào đề thi với nội dung:

Nhạc sĩ Trần Lập đã qua đời ở tuổi 42, nhưng những gì đã viết, cách anh sống vẫn còn mãi với người ở lại. Cho nên điều quan trọng không phải anh sống bao lâu mà anh sống như thế nào. Anh/chị có đồng ý như vậy không?”.

Đề bài đã được các em học sinh triển khai mỗi người một ý, trong đó có bài viết của em học sinh Bùi Như Mai.

Bằng sự hiểu biết của bản thân cô gái này đã bày tỏ suy nghĩ của mình cũng như sự yêu quý, ngưỡng mộ của bản thân dành cho người nghệ sĩ tài hoa, dành cả đời mình để cống hiến cho âm nhạc.

Bài viết được đăng tải cũng đã nhanh chóng nhận được nhiều lời khen ngợi từ người dùng mạng “Ôi, một thuở sinh viên 8x, Bức Tường bùng cháy thời tuổi trẻ”, “bài văm đầy tính nhân văn”…

Xuc dong bai van viet ve Tran Lap cua hoc sinh lop 11
 Bài văn 9 điểm của Như Mai gây bão mạng.

Nguyên văn bài viết đang được lan truyền:

“Trưa 17/3, nhạc sĩ Trần Lập đã trút hơi thở cuối cùng sau thời gian kiên trì chống lại căn bệnh ung thư quái ác. Anh đi, để lại bao nước mắt, đau thương cho người ở lại. Anh đi, để lại bao xót xa cho một trái tim nồng hậu nhưng lại phải chia lìa thế gian quá sớm.

Anh sống cả đời là một người truyền lửa, những gì anh đã viết, cách anh đã sống mãi cổ vũ cho thế hệ mai sau. Anh mất, nhưng hình ảnh của anh sống mãi trong trái tim những người ở lại, bởi điều quan trọng không phải là anh sống bao lâu mà là anh sống như thế nào? Và đó cũng là bài học cho mỗi chúng ta, những người còn được thức dậy mỗi sớm mai, rằng phải sống sao cho đáng sống.

Được sinh ra trên đời đó là một ân huệ của tạo hóa. Người ta không có quyền lựa chọn nơi được sinh ra hay không nhưng bù lại, chúng ta có quyền được quyết định những gì mình sẽ làm với cuộc đời.

Và, để cuộc đời không trôi qua phí hoài, chúng ta chỉ có một lựa chọn đó là sống có ích. Nếu đã giúp ích cho đời, thì dù anh ra đi ở tuổi đôi mươi hay lúc tóc bạc, anh cũng không thấy hổ thẹn với đời.

Sống có ích không hề dễ, đó là một quá trình cần nhiều nỗ lực và ý chí. Đầu tiên sống có ích là sống có mục tiêu. Anh muốn trở thành người như thế nào? Anh muốn làm thành tựu gì? Anh muốn giúp đỡ ai? Anh muốn xây dựng thế giới như thế nào?

Mọi mục tiêu dù nhỏ nhặt hay to lớn, đều được cân nhắc cẩn thận. Vì đó sẽ là những mũi tên hướng dẫn chúng ta đi đúng hướng. Những mục tiêu rõ ràng, chi tiết còn là động lực để chúng ta phấn đấu mỗi ngày.

Chẳng hạn, nếu anh muốn nghiên cứu một loại vắc xin cho căn bệnh hiểm nghèo, đó sẽ là mục tiêu của đời anh, và để đạt được điều đó, anh cần thực hiện những mục tiêu như cố gắng học thật giỏi, nghiên cứu thật nhiều sách báo.

Nếu mỗi ngày điều duy nhất anh quan tâm chỉ là trong bữa cơm có món gì, hôm nay trời nắng hay mưa thì liệu mười năm, hai mươi năm nữa, hay thậm chí đến khi nhắm mắt xuôi tay, anh đã làm được điều gì lớn lao chưa? Tại sao phải sống như thế làm gì cho hoài phí, khi mà: Đã mang tiếng ở trong trời đất/Phải có danh gì với núi sông.

Khi đã xác định được con đường mình phải đi, hãy cố gắng làm tốt bổn phận hết sức có thể. Nếu bạn là học sinh, hãy học thật giỏi. Nếu bạn là bác sĩ, hãy chữa bệnh hết mình. Nếu bạn là nhạc sĩ, hãy sáng tác những khúc nhạc mang niềm vui đến cho mọi người.

Những mục tiêu mà bạn đề ra chỉ trở nên thiết thực khi bạn cố gắng thực hiện ra nó. Nếu không, sớm muộn gì tất cả cũng rơi vào quên lãng.

Thế gian không cần những ham muốn nửa vời, ảo tưởng. Thế gian cần những hành động, quyết tâm. Bản thân mỗi chúng ta đã là một món nợ, nợ trời đất đã sinh ra, vì thế trước khi ra đi, cần phải để lại cho đời một dấu ấn. Có như vậy mới có thể thanh thản mà đi, mới không phụ lòng thiên hạ.

Sống có ích, cuối cùng chỉ đơn giản là sống biết yêu thương. Thực ra, mọi điều chúng ta làm, mọi điều chúng ta mơ ước chẳng phải đều vì chúng ta yêu thương mọi người hay sao?

Kiếm một công việc tốt là yêu thương cha mẹ, không phụ công lao cha mẹ nuôi lớn mỗi ngày. Giúp người hoạn nạn, từ thiện quyên góp xây trường cho trẻ em nghèo là yêu thương con người đó thôi.

Con người vốn dĩ được xem là cao cấp hơn động vật, là bởi vì chúng ta có tình yêu. Tình yêu khiến chúng ta vươn lên, khiến chúng ta quyết tâm sống thật tốt.

Vì tình yêu, Trần Lập đã viết nên những bài hát cổ vũ bao thế hệ. Vì tình yêu có rất nhiều người đang cần mẫn cố gắng hàng ngày, để những người thương yêu họ được hạnh phúc. Sống một đời không có tình yêu thì khác chi động vật. Sống một đời không có tình yêu thì sẽ chẳng thể nào trả hết món nợ đời, bởi:

Nếu là con chim chiếc lá

Con chim phải hót, chiếc lá phải xanh

Lẽ nào vay mà không trả

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.


Bài văn lạ về nỗi sợ của loài người

Diễn viên Lương Mạnh Hải lại nói: "Tôi chỉ sợ luật pháp"... Phải chăng bên cạnh sự can đảm thì cái sợ ở một khía cạnh nào đó cũng thật cần thiết?

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Đọc nhiều nhất

Tin mới