Tôi và Kiên yêu nhau hơn 1 năm thì cưới. Hai đứa thống nhất chưa vội sinh con, bởi cả 2 còn trẻ, còn muốn thêm chút thời gian phấn đấu cho sự nghiệp.
Tôi là nhân viên hành chính một công ty xây dựng, còn Kiên là lập trình viên. Hai đứa đều ở quê nhưng cưới xong làm việc ở Hà Nội nên bố mẹ hai bên hỗ trợ mua cho chúng tôi một căn hộ chung cư. Tuy rằng không quá rộng rãi, khang trang nhưng được cái nhà của mình nên thoải mái, khỏi cảnh ở trọ.
Kiên thuộc kiểu người quảng giao, anh vui vẻ, ga lăng, nói chung ra ngoài rất được lòng mọi người. Tôi cũng thuộc dạng xinh đẹp, khéo léo, thật sự ai gặp cũng khen vợ chồng tôi thật đẹp đôi. Vợ chồng sống với nhau vui vẻ, hạnh phúc. Tất nhiên cũng có lúc cãi cọ, va chạm… nhưng chưa bao giờ quá đà, hai đứa vẫn rất tôn trọng nhau.
Công việc của tôi không quá vất vả, chỉ thỉnh thoảng lắm mới phải đi công tác. Cách đây mấy hôm, tôi phải cùng sếp đi dự án 4 ngày trong Nghệ An. Ngày đầu tiên hai đứa vẫn nói chuyện cả tối, đến chiều muộn ngày thứ 2, chồng bảo với tôi anh bị ốm nên vừa ra ngoài mua cháo về ăn, xong sẽ đi ngủ sớm. Tôi sốt ruột, nhà lại chẳng có ai, công việc đang dang dở nên chỉ biết gọi điện. Chồng bảo đừng lo anh thấy đỡ hơn rồi.
Đến ngày thứ 3, sáng sớm tôi gọi điện, chồng kêu anh sốt gần 40 độ, không đi làm mà nghỉ ở nhà. Tôi bảo hay tôi về thì chồng khăng khăng bảo không cần đâu, anh lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu. Lòng dạ tôi nóng như lửa đốt, nói với sếp, chị bảo tôi thế về ngay đi. Công việc giải quyết xong rồi, chẳng qua muốn ở lại nốt hôm nay đi ăn cùng thôi. Tôi nghe thế nên bắt xe về luôn. Vì sợ anh lo lắng, tôi cũng không báo trước.
Về đến nhà cũng gần 4 giờ chiều, tôi tranh thủ rẽ qua chợ mua ít đồ định về nấu cháo cho chồng. Ai ngờ vừa mở cửa, nhìn trên giá để giày dép, tôi lạnh người khi thấy đôi dép ngủ lạ hoắc. Văng vẳng trong nhà có tiếng cười nói.
Tôi đi khẽ, cánh cửa phòng ngủ chỉ khép hờ. Đập vào mắt là cảnh chồng và cô hàng xóm đang ríu rít với nhau trên giường… Tôi lặng người, làm rơi cả đống đồ trên tay xuống, chồng giật mình vùng dậy, anh lắp bắp không nói nổi một lời nào…
Quá sốc, tôi lao vào túm lấy cô ả kia, đánh cho cô ta một trận, chồng tôi cuống quýt lao vào cản… Tôi gần như phát điên, bỏ chạy ra ngoài.
Từ hôm ấy đến giờ đã là 4 ngày, tôi ở nhà cô bạn, chồng gọi điện, cầu xin tôi về nhà suốt, anh đến công ty tìm nhưng tôi tránh mặt. Tôi không biết phải làm thế nào bây giờ nữa, nghĩ thấy đau đớn vô cùng. Tôi không dám đối mặt, cảm thấy ghê sợ chồng, thất vọng đau đớn khiến tim tôi bóp nghẹt… Tôi phải làm sao đây?