Yêu cho tới...dài lâu

Google News

Cái áo hễ mặc cũ là muốn thay, đôi dép sờn mòn là muốn đổi. Liệu một bóng hồng khác có làm chồng ta rung rinh?

Bao nhiêu năm rồi ta vẫn thích mê câu hát lãng mạn này: “Yêu em cho đến khi con tim ngừng đập, cho thiên thu là một giây. Yêu em cho đến khi ong thôi làm mật, đến khi loài chim quên lối bay…”.
Lắng nghe nhịp đập nồng nhiệt của trái tim, ta tin vào một tình yêu vĩnh hằng, ta đinh ninh rằng tình yêu mình đắp xây sẽ dài lâu như thế. Rồi có người bạn rỉ tai, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng sao lòng ta quặn thắt…
Người đó nói: “Cái thiêng liêng, quý giá nhất, cái tưởng chừng bất biến, chẳng thể đổi dời như tình yêu cũng chẳng thể kéo dài mãi mãi. Mày sẽ nhận thức được bài học này chỉ sau một vài năm kết hôn”. Không thể kết luận là bạn sai khi cuộc sống hôn nhân của ta chỉ mới đếm bằng tháng, bằng ngày. Cũng không thể khẳng định lời bạn là đúng, bởi chiều nay, ta thấy bên vỉa hè có hai ông bà tóc bạc phơ cùng nhau tản bộ, mắt vẫn rạng ngời…
 Ảnh minh họa.
Giờ nghỉ giải lao hôm nay, chị em phụ nữ lại túm tụm bàn tán về đề tài “yêu đến khi tim ngừng đập”. Mức độ hài lòng về tình yêu “hậu hôn nhân” của họ tỷ lệ nghịch với số năm kết hôn. Có chị còn phán một câu xanh rờn: “Chắc cánh đàn ông cũng thế thôi!”. Ta ngồi ở góc phòng, lặng lẽ hóng chuyện của “đàn chị”, chợt nghĩ: “Mình rồi cũng vậy ư?”.
Rồi cũng không còn những rung động xao xuyến, không háo hức đợi chờ, không nhớ nhung (hoặc cùng lắm là nhớ đến nhau như một thói quen), không chịu khó lắng nghe, không lãng mạn hẹn hò, ngay cả chuyện chăn gối cũng không còn say mê nồng nhiệt… Cái gì quen quá cũng dễ chán. Vậy nên mới “đổi gió” vợ chồng, “nhấn phím F5” cho bản thân để hâm nóng “cục diện”. Nhưng giữa nhịp sống này, sức đâu mà luôn ý thức và làm được những điều lý thuyết đó?
Chỉ nghĩ thế thôi ta đã thấy lo lắng. Cái áo hễ mặc cũ là muốn thay, đôi dép sờn mòn là muốn đổi. Liệu một bóng hồng khác có làm chồng ta rung rinh? Nhiều bà vợ (ông chồng) quáng quàng tìm cách níu giữ những ngày tháng yêu đương nồng nàn thuở trước, nhưng có vẻ như hiệu quả càng lúc càng giảm. Sức người có hạn, tuổi tác và những mối lo toan khiến cảm xúc chai sạn dần.
Chợt giật mình, ta chỉ nghĩ đến những điều mất đi sau hôn nhân. Ta đã sống thật hơn, ta chững chạc hơn và biết làm thế nào để chăm sóc cho mái ấm của mình.
Khi tình yêu giảm sự nồng nàn, sẽ có nghĩa vợ chồng, tình mẫu tử... lớn dần lên trong ta. Thấy chồng người “áo gấm xông hương” lại thương chồng ta một đời xuôi ngược vì gia đình. Có lẽ, chồng cũng thấy nhiều người phụ nữ trẻ đẹp hơn ta, ta cũng mong là chồng hiểu, chỉ có vợ mới suốt đời chăm lo cho chồng, ngay cả khi sức cùng lực kiệt.
Cuộc sống vợ chồng có những lúc căng thẳng đến mức có thể “đứt gánh” nửa chừng, lúc đó cứ thấy chồng (vợ) sao mà xấu (cả ngoại hình lẫn tính cách) và tình yêu nồng thắm ngày xưa trở thành điều quá xa xỉ không bao giờ tìm lại được. Vậy mà nghĩa vợ chồng, vậy mà tình thương con trở thành một chất keo hàn gắn tuyệt vời. Rồi ngày trở lại trong xanh, vợ (chồng) lại đẹp lên trong mắt nhau lần nữa.
Ta nhận ra, cuộc sống luôn biết cách để tạo ra sự cân bằng. Không gì có thể tồn tại mãi mãi, nhưng cái này mất đi thì có cái khác nhen nhóm. Yêu vẫn sẽ dài lâu, nếu ta còn sống trên đời.
Theo Phụ Nữ CN

Bình luận(0)