Tôi và anh cùng là thành viên trong một câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ. Anh thường ân cần thăm hỏi tôi và chúng tôi đã có những buổi chuyện trò vui vẻ về cuộc sống và tình yêu. Tôi biết anh rất mến tôi nhưng tôi không dám “bật đèn xanh” cho anh vì tôi đã có hôn phu, hai gia đình chỉ còn chờ ngày cưới.
Rồi anh sang Miến Điện buôn bán. Tôi vẫn đến câu lạc bộ luyện tập, nhưng một cảm giác trống trải luôn xâm chiếm tôi. Tôi biết mình đã yêu anh. Tôi sống trong dằn vặt của nhớ thương người đàn ông mà tôi nghĩ rằng nếu gặp lại và nghe lời yêu thương của tôi, anh ấy cũng sẽ yêu tôi.
Chồng sắp cưới của tôi cũng là một doanh nhân, nhưng anh không lãng mạn. Anh luôn vạch sẵn tương lai để tôi có một cuộc sống đầy đủ, không thua kém ai. Anh đã mua cho chúng tôi một căn nhà riêng ở quận 12. Anh có một tài khoản tiết kiệm với thời gian đáo hạn hơn một năm, anh thường nói rằng cuốn sổ đó là để chúng tôi có lãi suất cao mà đi du lịch thoải mái sau ngàycưới. Ngày đáo hạn cuốn sổ đó cách ngày cưới một tuần.
|
Ảnh minh họa. |
Hè năm đó, trước đám cưới, hai gia đình tôi cùng đi du lịch Miến Điện (Myanmar), và tôi đã gặp lại anh. Tôi tách đoàn, bỏ chồng sắp cưới để theo anh mặc ba mẹ, anh chị tôi chửi mắng, khuyên giải, gia đình chồng sắp cưới can ngăn, chồng chưa cưới ghen trách. Tôi còn nói thẳng vào mặt chồng chưa cưới là anh không có “tư cách” gì để ghen cả. Tôi chưa phải là vợ chính thức của anh. Tôi nói với ba mẹ anh chị tôi là với tuổi 32, trình độ đại học, tôi đã có đủ sáng suốt cũng như “quyền hạn” pháp lý để làm theo ý mình.
Đoàn du lịch về nước, tôi ở lại cùng anh. Tôi chấp nhận bỏ hết tất cả, chồng sắp cưới, gia đình và cả việc làm … Chúng tôi đã có những ngày tháng vô cùng hạnh phúc. Tôi thay sim điện thoại của Miến Điện để gia đình và mọi người không thể khuyên ngăn hay mắng mỏ gì tôi được nữa.
Tôi sống chung với anh và đã cùng anh ba lần tham gia ngày Hội Té Nước của Miến Điện, tức là đã ba năm trôi qua. Cho đến một tối, nằm bên tôi anh nói rằng ngày mai anh muốn tôi rời khỏi căn nhà này để về lại Việt Nam, chúng tôi “vui” như vậy là đủ rồi. Tôi sững sờ khóc lóc và nhất định không chịu ra đi. Tôi đã bỏ tất cả vì anh. Bây giờ tôi còn mặt mũi nào về Việt Nam. Anh nói giữa tôi với anh không có gì ràng buộc cả. Giờ đây tôi mới hiểu vì sao trước đây anh ép tôi uống thuốc ngừa thai với lý do chúng tôi chưa vững kinh tế nơi xứ người, rồi hẹn tôi khi tiền bạc dư đầy chúng tôi sẽ có con.
Sáng hôm sau khi anh mở rộng cửa đưa tôi chiếc vé máy bay anh mua sẵn và mấy triệu tiền Việt và bảo tôi hãy về Việt Nam tôi đã lăn ra khóc lóc dữ dội. Tôi vừa van xin, vừa bò lê trên nhà khi anh cố kéo tôi ra cửa. Cuối cùng, anh nói với tôi: “Em không đi thì anh đi”. Anh dọn đồ lên xe taxi đi thẳng mặc tôi chạy theo van xin. Quay về nhà, tôi khóc thật nhiều, nhưng vẫn hy vọng tối anh sẽ quay về. Nhưng không, tối hôm đó người gõ cửa nhà tôi là bà chủ nhà. Bà nói tiếng Việt lõm bõm nhưng cũng đủ cho tôi hiểu rằng chồng tôi đã gọi điện trả lại nhà, nếu muốn ở tiếp tôi phải đóng tiền nhà cho tháng sau, và chỉ còn có vài ngày là hết hạn.
Tôi đành về Việt Nam. Thế nhưng tôi không dám về nhà mà lủi thủi thuê nhà trọ sống và xin việc làm. Có một lần, tôi trở lại căn nhà chồng chưa cưới mua ngày ấy, tôi ngồi quán cà phê đầu đường và nhìn thấy anh cùng một phụ nữ ra vào căn nhà đó với đứa bé chưa đầy năm. Vậy là anh đã có gia đình!
Tôi trở về phòng trọ. Nơi tôi sống chỉ cách gia đình tôi, ba mẹ, anh chị tôi vài cây số nhưng tôi không dám về. Tôi không sợ ba mẹ mắng chửi. Tôi chỉ không muốn gia đình thân yêu của mình thấy tôi với bộ dạng như thế này….