Bây giờ, thiên hạ sẽ gọi hai người là rổ rá cạp lại, nửa đường đứt gánh nên vá víu nhau cho đủ cặp đủ đôi để đi tiếp đường đời dài rộng mênh mông này. Nhưng, lần đầu gặp nhau, anh biết, chị thực sự là một nửa của cuộc đời anh. Người ta nói, tình yêu là vậy, cơ hồ ai cũng có một nửa của riêng mình, chỉ là người may mắn gặp đúng lúc, người gặp muộn mà thôi. Giờ thì anh đã tin.
Vợ cũ của anh là người đàn bà ích kỷ. Cô ấy có thể bỏ con đói khóc ở nhà để ham vui theo đám bạn. Ngày bạn anh giới thiệu hai người với nhau, anh biết cô ấy là người ham vui như thế, nhưng cứ nghĩ ở đời chẳng có ai hoàn hảo, anh cũng chẳng cao sang gì, chỉ là một công chức nhà nước, lương tháng tằn tiện mới đủ sống. Rồi vì nhiều lý do, mà lý do lớn nhất là mẹ anh đang bệnh nặng, bà muốn trông thấy anh lấy vợ và nhanh chóng có cháu để bà mãn nguyện. Thế nên, anh hỏi cưới cô ấy.
|
Ảnh minh họa. |
Anh thở phào vì đã hoàn thành được ý nguyện của mẹ khi mẹ anh cũng kịp nhìn thấy đứa cháu đích tôn trước lúc nhắm mắt. Anh chăm chỉ làm việc, kiếm thêm thu nhập để lo cho vợ con. Ngược lại, vợ anh chỉ biết chưng diện, bỏ mặc gia đình. Điều gì đến cũng đến, cô ấy thẳng thừng bảo anh ly hôn bởi cô ấy đã có người khác. Anh cố khuyên răn vì không muốn đứa con chưa đầy hai tuổi phải xa bố mẹ. Cô ấy cười và buông ra một câu khiến cả đời này anh chẳng bao giờ quên, rằng nó đâu phải con anh. Anh chẳng còn hơi sức để suy sụp, đứa cháu mà mẹ anh hôn hít trước khi nhắm mắt hóa ra là cháu của người ta. Anh bị lừa đã đành, lại khiến mẹ anh cũng bị lừa nốt.
Cô ấy dắt con đi theo nhân tình và cũng là cha của đứa bé. Tội nghiệp thằng bé lúc xa anh cứ khóc hết nước mắt gọi ba. Anh nhớ thằng bé đến gầy rộc, anh chơi với nó, cho nó ăn, dỗ nó ngủ, bảo thế sao chẳng thương chẳng nhớ. Anh bỏ việc ở thành phố và về quê với số vốn ít ỏi.
Lần đầu gặp chị, thấy cái dáng tần tảo của chị gánh rau đi chợ sớm anh đã có cảm giác thân quen. Chị chọn cho anh bó rau xanh non nhất rồi bày anh cách xào sao cho ngon. Chị đẹp mặn mà không trau chuốt, nhưng đôi mắt cứ buồn u uẩn dù nụ cười luôn thường trực trên môi.
Mấy bận đi chợ sớm, chị dừng lại trước cửa nhà anh, đưa cho anh bó rau anh thích. Đáng ra chị cũng có chồng, nhưng trong ngày cưới, khi chị chờ đợi để làm cô dâu thì chú rể không xuất hiện. Anh ta lừa chị, lừa cả gia đình chị. Bẽ mặt với làng xóm, lại bị gia đình chì chiết nên chị bỏ đi và đến lập nghiệp tại nơi này. Câu chuyện buồn của chị được người hàng xóm kể lại khiến anh thương chị hơn.
Hôm anh trúng gió, nếu chị không ghé qua đưa rau thì anh không biết mình sẽ ra sao. Chị bỏ gánh hàng, lục đục trong bếp tìm gạo nấu cháo cho anh. Ngượng ngùng chạm vào người anh để cạo gió. Anh nằm mê man đến trưa mới tỉnh.
Anh ngỏ lời thương chị. Lâu lắm chị mới dám đón nhận tình cảm của anh. Hai người về quê thưa chuyện với bố mẹ chị. Ông bà hối hận và thương chị nhiều, lại mừng vì chị đã tìm được bến đỗ. Anh nghĩ, nếu được gặp nhau ngay từ đầu, có lẽ cả hai sẽ không phải lãng phí những năm tháng của tuổi trẻ. Rồi nhận ra, chắc hẳn điều gì cũng có lý do của nó, bởi qua bao thăng trầm mới gặp được nhau, nếm nhiều bất hạnh khổ đau rồi nên cả hai sẽ trân trọng và nâng niu hạnh phúc này gấp bội.