Trong hôn nhân tan vỡ, có những người cha là người phản bội, có những người mẹ là người phản bội. Khi người mẹ từ bỏ những đứa con của mình, đó quả là điều đáng sợ. Khi người cha vứt bỏ con mình – điều đó cũng không kém phần đau buồn và bi kịch.
Tôi có một người bạn gái rất thân. Nhiều năm trước đây cô ấy lấy chồng và sinh con. Họ sống với nhau 5 năm khá hạnh phúc và sau đó chia tay, vì một lý do hoàn toàn ngu ngốc và bồng bột – khi đó họ còn rất trẻ. Mọi chuyện đều có thể xảy ra khi người ta còn trẻ. Tôi sống ngay bên cạnh nhà cô ấy, chúng tôi là láng giềng tốt của nhau, nên tôi biết cô ấy rất rõ. Một người phụ nữ đảm đang, hiền lành. Con trai của cô là một cậu bé cũng rất tuyệt. Suốt nhiều năm sau đó, người vợ vẫn nhận được cấp dưỡng từ chồng mình cho con trai. Nói cấp dưỡng cho oai chứ món tiền ấy thật chẳng đáng gì so với tình hình vật giá ngày càng leo thang. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Đã nhiều năm trôi qua, cậu bé giờ đây đã 16 tuổi nhưng người bố chưa bao giờ gặp con trai của mình. Anh ta không hề gọi điện thoại, không đến thăm cũng không hề hứa hẹn điều gì.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi còn nhớ hình ảnh gia đình họ nhiều năm trước, khi bạn gái tôi còn mang bầu. Anh chồng cũ đó còn hôn bụng của cô, nói với mọi người rằng anh ta mong chờ con trai biết chừng nào, rằng anh ta sẽ mua những gì con muốn, đi chơi với nó. Khi họ ly hôn, cậu bé mới được một tuổi rưỡi. Từ ngày đó, bố cậu bé chưa bao giờ làm gì để cậu bé biết về sự có mặt của một ông bố trên cõi đời này, ngoài khoản tiền trợ cấp do tòa án quy định. Mọi cố gắng của cô bạn gái tôi để cho người bố biết rằng cậu bé rất muốn được gặp bố đều không được hồi đáp.
Nhiều năm qua tôi luôn tự hỏi mình: tình cha con trong anh ta đã biến đi đâu? Tôi cho rằng chuyện người lớn là chuyện người lớn, con trẻ không cần phải đau khổ vì điều đó. Chúng có xin người lớn sinh ra chúng đâu? Vì sao bạn đã từng muốn có chúng, rồi lại không nhìn mặt chúng nữa?
Ngày hôm qua, bạn gái tôi gọi điện cho tôi. Cô ấy khóc nức nở trong điện thoại. Cô ấy tình cờ biết rằng chồng cũ đã có con gái. Cô nhìn thấy hình của họ trên FB. Cô đau đớn cùng cực khi nhìn thấy những tấm hình anh ta âu yếm, dịu dàng ôm con gái mình, kể về nó, tự hào về nó…
Bạn bè đều ca ngợi anh ta là người bố tuyệt vời. Lẽ nào anh ta vẫn còn có khả năng yêu thương một đứa con sau khi đã vứt bỏ một đứa con khác? Anh ta đã phản bội một lần thì chắc chắn sẽ còn phản bội lại thêm lần nữa và lần nữa. Cô bé đó liệu có lại rơi vào số phận như cậu bé con bạn gái tôi hay không nếu bố mẹ của cô lại bất hòa và ly hôn? Lẽ nào trái tim của anh ta không đau đớn và anh ta không hề muốn biết con trai mình lớn lên như thế nào sau từng ấy năm, nó sống thế nào và có nghĩ về anh ta hay không? Có ai có thể giải thích cho tôi điều này hay không? Nhất là những người đàn ông!