Anh lại quay về, lại vẻ mặt đầy ăn năn, lại những lời xin lỗi có cánh, lại những lời hứa chẳng bao giờ thực hiện. Thái độ lúc này khác một trời một vực với cái ngày anh bỏ mẹ con tôi theo một bóng hồng nào đó.
Anh bỏ đi, anh quay về. Tôi chẳng còn nhớ anh đã lặp đi lặp lại cái vòng luẩn quẩn đó bao nhiêu lần. Lần thứ nhất anh bỏ đi, tôi còn mò lên Bình Dương, lần đến nơi đánh ghen cái cô Hương - tình nhân của anh. Lần thứ hai là cô Thảo ở Gò Vấp. Rồi lần thứ ba, thứ tư… Rồi cô Lan, cô Huệ, cô Hường… Tôi mệt mỏi, tôi kiệt quệ, tôi thất vọng, tôi chẳng còn đủ sức lực và tinh thần để tìm hiểu xem anh bỏ tôi đến với ai nữa. Anh cứ đi, vài tháng lại về xin lỗi. Trái tim tôi dần chai sạn, tôi mặc kệ anh, có giận hờn, có buồn tủi chắc cũng chỉ vì… thói quen.
Tôi có còn yêu anh hay không? Tôi cũng chẳng biết. Nhiều lần tôi muốn chia tay quách cho rảnh nợ nhưng lại không đủ cương quyết để làm điều đó. Cái phòng trọ của tôi vỏn vẹn 12m2. Dẫu chỉ hai mẹ con đã là chật chội, nhưng căn phòng ấy vẫn rất cần anh. Đơn giản là cần một người đàn ông để sửa giùm cái bóng điện hư, cái vòi nước cũ. Một người đàn ông giúp tôi giặm lại cái mái nhà trong mùa mưa gió. Đơn giản hơn, một người đàn ông để phòng trọ ra dáng một… gia đình.
|
Ảnh minh họa. |
Bé Bống cần anh. Con bé đã ba tuổi, đã biết nô đùa chạy giỡn, bi bô nói cười. Nó biết mừng rỡ khi gặp anh, biết đòi anh chơi với nó, biết nhớ anh khi anh vắng nhà. Nó cần một người để nó gọi là… ba.
Tôi cần anh, đơn giản là một người phụ nữ cần một người đàn ông. Tôi cần một bờ vai để nương tựa, dẫu bờ vai ấy mong manh, bội bạc. Tôi cũng cần tiền của anh. Ba triệu đồng anh đưa tôi mỗi tháng, với người phụ nữ khác có lẽ chỉ bằng một bộ váy hay một đôi giày, nhưng với tôi, số tiền ấy lớn lắm, bằng hai tháng tiền nhà, bằng nhiều thùng sữa cho bé Bống, bằng rất nhiều thùng mì gói, bằng mấy trăm bó rau muống, bằng cả trăm giỏ cá hấp rẻ tiền ở cái chợ xép đầu xóm trọ.
Tôi cần anh, đơn giản vì chẳng còn lựa chọn nào khác. Hơn mười năm trước, tôi cãi cha mẹ, từ bỏ gia đình, bỏ dở con đường đại học để sống thử với anh. Giờ, đời tôi đã chạm xuống đáy vực. Tôi đã ngoài 30 tuổi, quá lứa lỡ thì, nhan sắc tàn phai vì sinh con đẻ cái, vì hơn mười năm sống kham khổ. Đã nửa đời mà tôi vẫn trắng tay, không nhà cửa, không tài sản, không nghề nghiệp ổn định. Thậm chí, danh phận làm vợ anh tôi còn chẳng có. Đã hơn mười năm sống chung mà tôi cứ mơ mộng một ngày mình được làm cô dâu, được xúng xính trong bộ áo cưới. Mà thôi, mơ mộng viển vông làm gì, có mỗi mảnh giấy hôn thú mà anh cứ hẹn lần hẹn lữa với tôi.
Không ít người quen bảo tôi: “Bỏ quách cái thằng không ra gì đó đi!”. Tôi cũng muốn lắm, nhưng đau đớn thay, “thằng không ra gì” ấy lại là thứ duy nhất giá trị mà tôi đang có được… Tôi biết phải làm sao?