Hơn 2 năm yêu nhau, tình cảm đã sâu đậm, tôi mới dám đồng ý về nhà anh ra mắt. Là con một trong gia đình, bố mẹ anh lại hiếm muộn mãi mới sinh được anh nên anh được chiều chuộng, yêu thương hết mực.
Vì điều này mà tôi càng cảm thấy áp lực hơn.
Đứa con gái lần đầu yêu lại cũng là lần đầu được dẫn về gặp người lớn như tôi thực sự vô cùng lo lắng.
Tôi lên mạng, tư vấn bạn bè, hỏi mọi người về cách làm hài lòng người lớn,mua quà gì biếu 2 bác. Tôi tỉ mỉ chọn quần áo, trang điểm, đầu tóc để khiến cho người lớn không quá chú ý. Và điều khiến tôi sợ hãi nhất chính là nấu ăn không vừa ý hai bác.
Ảnh minh hoạ.
Nhưng… mọi thứ cũng đã qua đi khi tôi nhìn thấy nụ cười của bố mẹ anh và cái vỗ vai tình cảm của bác gái. Hai bác khiến cho tôi có cảm giác vui vẻ, gần gũi ngay lần đầu gặp mặt.
Nhà anh điều kiện khá bình thường, cũng chỉ ngang ngửa nhà tôi nên nói chênh lệch về kinh tế thì có lẽ là không. Tôi có phần yên tâm hơn vì không phải yêu một công tử nhà giàu.
Anh từng nói với tôi, mẹ anh khá bình dị, dễ tính, chỉ có bố anh là có chút khó làm cho tôi hơi áp lực.
Nhưng cách thể hiện của bác cũng khiến tôi yên tâm phần nào. Dĩ nhiên, là lần đầu, chẳng ai lại khó khăn với bạn của con mình nếu chuyện không có gì nghiêm trọng.
Mọi chuyện diễn ra em đẹp trong buổi sáng. Tôi vào bếp phụ bác gái nấu nướng, nói chuyện đon đả, vui vẻ. Bác trai cũng rất hồ hởi với tôi. Bữa cơm, nhiều người gắp thức ăn cho tôi khiến tôi có chút ái ngại. Bác gái còn khen tôi nấu nướng ngon.
Thế nhưng, cũng sau bữa cơm ấy, chính tôi đã tự đưa mình vào ngõ cụt chỉ vì hành động sơ suất của mình.
Ảnh minh hoạ.
Đối với tôi, đó là chuyện nhỏ nhưng với bố anh đó lại là chuyện to tát, đánh vào ý thức. Bởi hơn ai hết, anh hiểu bố mình rất coi trọng việc lễ nghĩa lại là người gia trưởng nên lỗi này của tôi khó khiến bác thông cảm.
Ăn uống xong xuôi, bác ngồi lên bàn uống nước. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào tôi lại mang tăm ra mời bác. Và bác đáp một ánh nhìn sắc lẹm về phía tôi. Tôi hơi run khi bác nhìn chằm chằm và phải mấy chục giây sau đó tôi mới định thần được mình đang làm gì.
Trời ơi, tôi quên mất một điều là bố anh bị móm. Bác rụng gần hết răng, chỉ còn lại 2-3 cái. Bạn trai tôi từng nói khuyên bác đi cắm răng giả nhưng bác nhất định không đi vì sợ dùng mất vệ sinh, gây bệnh. Nhưng mỗi lần ai nhắc chuyện răng lợi là bác lại nổi khủng lên, cáu giận.
Vậy mà hôm nay tôi đã “chạm vào nỗi đau” của bác khiến bác tức điên và đuổi thẳng cổ tôi ra ngoài. Bác nói tôi là loại con gái vô duyên, cố tình đưa tăm để trêu tức bác. Rằng là: “Cô về từ sáng biết tôi như thế mà cô còn đưa tăm cho tôi dùng à? Cô có duyên quá đấy, cô không xứng làm con dâu nhà này”.
Nghe thì vô lý nhưng đó là câu chuyện thật của em mọi người ạ. Và hôm đó, dù mẹ anh có động viên thế nào em cũng không còn mặt mũi nào ở lại đó. Bác trai sau đó cũng biết mình “giận quá mất khôn” nên có chút ái ngại với em nhưng lời nói của bác đã ăn sâu vào đầu em rồi.
Thực tình lần đầu về gặp người lớn lại gặp phải tình huống trớ trêu này khiến em bị ám ảnh nhiều ngày. Đến bây giờ, bạn trai gọi điện xin lỗi, nói em bình tĩnh suy nghĩ lại chuyện tình cảm mà em chẳng có đầu óc mà suy nghĩ nữa mọi người ơi.
Em sợ làm dâu nhà anh rồi sau này sẽ chịu nhiều cảnh oái ăm, sống mệt mỏi cả đời. Em nên làm thế nào bây giờ?