Tôi và chồng kết hôn chỉ sau 2 tháng tìm hiểu. Khi ấy, cả 2 đều đã có tuổi nên việc cưới xin đều rất gấp rút. Bản thân tôi cũng không có cơ hội hiểu hết con người chồng. Để bây giờ đã lấy nhau rồi anh mới bộc lộ bản chất khiến tôi càng ngày càng thấy chán nản.
Không phải tôi nói xấu chồng mà bởi vì anh có quá nhiều tật xấu. Có thể vì chưa thật sự yêu nhau đã vội vàng tiến tới hôn nhân nên tôi cũng không được vị tha cho những đức tính ấy của anh.
Chồng tôi sinh hoạt không theo nguyên tắc, ăn ở rất luộm thuộm. Đã vậy anh cũng không biết làm việc nhà. Anh luôn cho rằng những công việc ấy là của phụ nữ, đàn ông con trai mặc nhiên không phải đụng tay vào.
Thôi thì tính xấu ấy cũng nhiều người có nên tôi có thể bỏ qua. Tôi chỉ buồn vì chồng tôi là một người sống vì tiền và chỉ biết đến tiền.
|
Tôi chỉ buồn vì chồng tôi là một người sống vì tiền và chỉ biết đến tiền. (Ảnh minh họa) |
Ai đời khi mẹ ruột của anh ốm nặng, phải cọc tiền gấp để mẹ mổ cấp cứu mà anh vẫn có thể gọi điện cho từng người em để bắt mọi người mang tiền đến góp. Tôi sốt ruột nói chồng cứ bỏ ra ứng trước thì anh trả lời xanh rờn: "Em buồn cười. Nếu anh bỏ ra bây giờ đến khi mẹ khỏe chúng nó lại quỵt hết thì sao. Cứ phải chắc ăn đã".
Tôi thất vọng toàn tập khi nghe chồng nói vậy. Mẹ anh còn đang nằm trong phòng cấp cứu. Vậy mà anh vẫn sợ thiệt hơn với các em trong nhà. Một người chỉ biết đến tiền mà không màng đến cả mẹ mình thì đối với vợ, anh cũng không xem trọng là bao.
Chiều qua, tôi ra ngân hàng để rút 30 triệu về lo việc gia đình. Trên đường về trời mưa to, tôi lại không quen đường nên đã đâm vào một ổ gà, ngã lăn ra đường. Tôi ngất đi vì đau và mất máu, cũng may được một số người đi qua dừng lại giúp đỡ và đưa tôi vào viện.
Khi tỉnh lại, tôi thấy có một người đang túc trực bên mình. Anh ấy tự xưng là người qua đường và đã gọi cho chồng tôi để đến bệnh viện. Sau đó anh ấy còn đưa túi xách cho tôi kiểm tra rồi mới ra về.
|
Giữa lúc vợ đang nằm trên giường bệnh mà chồng tôi vẫn thờ ơ như thế thì có đáng để tôi tiếp tục sống chung không? (Ảnh minh họa). |
Cú ngã khá mạnh khiến đầu óc tôi choáng váng, chân cũng bị bó bột. Vậy mà tin được không, chồng tôi đến phòng bệnh thăm vợ. Câu đầu tiên anh nói khi nhìn thấy tôi là: "Anh nghe nói em bị ngất đi. Em đã kiểm tra tiền trong túi xách chưa? Có còn đủ không?".
Tôi tức đến bật khóc. Người ngoài thấy tôi bị như thế còn sốt sắng hỏi thăm, cơm cháo hoa quả. Trong khi đó chồng tôi lại sợ trong lúc tôi ngất đi đã bị người khác lấy mất tiền. Tôi lục túi và đưa cho chồng 30 triệu rồi nói anh cầm về, sẵn tiện thì viết đơn ly hôn, chấm dứt cuộc hôn nhân này để giải thoát cho cả hai.
Tôi có thể chấp nhận lấy một người chồng luộm thuộm và không biết làm việc nhà. Nhưng giữa lúc vợ đang nằm trên giường bệnh mà chồng tôi vẫn thờ ơ như thế thì có đáng để tôi tiếp tục sống chung không? Chi bằng chia tay khi còn chưa có con để cả 2 được thoải mái. Tôi làm vậy là đúng phải không các bạn?