Tôi và chồng đến với nhau từ 2 bàn tay trắng. Hoàn cảnh gia đình anh khó khăn. Bố anh mất từ khi anh 10 tuổi, em trai 1 tuổi. Mẹ anh phải tần tảo sớm hôm nuôi con ăn học.
Ý thức được hoàn cảnh của mình, từ bé anh đã chịu khó học hành và giúp mẹ lo cho em. Ngay cả khi đã lấy vợ, anh vẫn rất thương và chăm lo cho người em này.
Anh nói, dù sao anh cũng được sống trong gia đình có bố và mẹ được 10 năm. Còn em trai thì 1 tuổi đã mồ côi cha.
Tuy nhiên, người em này lại không suy nghĩ thấu đáo. Em mải chơi, lười học nên chỉ học xong lớp 12 là đi bộ đội rồi về làm công nhân cơ khí.
Trong thời gian làm công nhân, em nhiều lần khiến mẹ phải khóc vì ham mê lô đề, cờ bạc, dẫn đến nợ nần. Chủ nợ phải đến tận nhà gây sức ép. Mẹ không có tiền trả thì vợ chồng tôi phải đứng ra lo.
5 lần 7 lượt như thế, vợ chồng tôi cũng lâm vào cảnh thiếu thốn. Làm việc không quản ngày đêm nhưng chúng tôi vẫn không đủ tiền mua mảnh đất cắm dùi.
Năm vừa rồi, vì thương tôi, bố mẹ, anh chị em ruột tập trung lại, mỗi người cho tôi vay 1 ít mua mảnh đất trị giá 600 triệu ở ngoại thành Hà Nội. Trên mảnh đất này đã có sẵn căn nhà cấp 4, tôi chỉ việc bỏ thêm 30 triệu để sửa sang lại và dọn về ở.
Ngày đầu tiên ở trong căn nhà mang tên mình, vợ chồng tôi vui đến mức không thể ngủ nổi. Chúng tôi động viên nhau chịu khó làm ăn, cố gắng trả nợ và giữ gìn hạnh phúc gia đình, nuôi dạy con cái ngoan ngoãn trưởng thành.
Tuy nhiên, mới mua nhà được 1 năm thì em chồng tôi đến năn nỉ cho em mượn sổ đỏ để thế chấp ngân hàng, lấy tiền mở xưởng cơ khí.
Mẹ chồng tôi cũng nói, giờ em đã lấy vợ, biết lo lắng cho tương lai nhưng ngặt nỗi nhà mẹ nghèo nên không có vốn cho em làm ăn. Mẹ nhờ vợ chồng tôi giúp em nốt lần này.
Chồng tôi thương em nhưng không dám quyết việc này. Anh nói, sẽ để tôi quyết định. Nếu tôi giúp em thì anh và cả nhà anh sẽ rất biết ơn. Nhưng nếu tôi không đồng ý, anh cũng không trách tôi nửa lời.
Tôi cảm thấy rất khó nghĩ. Nếu căn nhà là do vợ chồng tôi tích lũy mua được và em chồng tôi chưa từng là người chơi bời, cờ bạc thì tôi sẽ không đắn đo. Tuy nhiên, đã 5 lần 7 lượt, vợ chồng tôi khốn khổ vì em. Hơn nữa, tiền mua nhà, chúng tôi vẫn đang nợ anh em bên ngoại. Nếu biết tôi cho em mượn sổ đỏ thì chắc chắn mọi người sẽ không vui.
Nhưng nếu không cho em mượn, tôi sợ chồng tôi và cả nhà chồng sẽ nghĩ tôi ích kỷ. Như vậy, tôi sẽ rất khó sống trong gia đình này.
Bây giờ, tôi phải làm thế nào mới đúng? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.