Cái nắng, cái gió, cái mặn mà của biển đã thấm vào máu thịt bố mẹ tôi, để đến khi tôi cất tiếng chào đời, cả làng chài mừng cho gia đình tôi đã có người nối nghề vượt sóng ra khơi, thuỷ chung sống cùng biển.
15 tuổi tôi dứt khoát nghỉ ngang lớp 9, vì tự biết với lực học làng nhàng của mình có cố cũng chỉ tốn cơm, tốn tiền của bố mẹ. Trong lúc sau tôi còn 2 đứa em trứng gà, trứng vịt cần được ăn, được học lên đời.
Theo bố mẹ học nghề biển tôi trưởng thành nhanh chóng. Đến năm 20 tuổi, tôi đã là chàng trai dạn dày sóng gió. Tôi biết mình là niềm ao ước không chỉ với con gái trong làng chài. Bởi tôi sở hữu khuôn mặt chữ điền cương nghị, vóc dáng vâm váp, khoẻ mạnh và ngực nở, cơ bắp cuồn cuộn cùng nước da nâu giòn và tính tình cởi mở, thân thiện…
Có lẽ cuộc sống của tôi sẽ bình lặng trôi qua như những chàng trai được sinh ra và lớn lên cùng biển, nếu tôi không gặp lại Khương, cậu bạn chơi với nhau từ thuở tắm truồng nhảy sóng.
Khương cùng bố mẹ rời làng chài đã hơn chục năm, nay trở về thăm quê để Khương có dịp ôn lại kỷ niệm xưa trước khi đi xuất khẩu lao động nơi xứ người. Khương ở làng hai hôm thì đã dành trọn một buổi để hàn huyên cùng tôi. Khương khuyên tôi mạnh dạn rời biển ra phố tìm tương lai.
Khương bảo kiếm tiền ở quê cả năm không bằng ngồi lê một ngày ở phố. Tôi tin lời nó, bởi nhìn sợi dây chuyền vàng to tướng trên cổ nó, chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay nó và trang phục hợp mốt trên người nó, tôi nhanh chóng gật đầu mà không đợi Khương mất công thuyết phục, mặc dù biết bố mẹ sẽ ngăn cản…
Nhờ Khương tôi thuê được phòng trọ giá rẻ, và được ông chủ thầu xây dựng là chỗ quen biết với bố Khương nhận vào làm phụ hồ. Vốn là trai làng chài, ăn sóng nói gió, lại đang tuổi sức dài vai rộng, tôi luôn làm hài lòng ông chủ thầu khi hoàn thành tất thảy mọi công việc dù nặng nhẹ đến đâu của một phụ hồ.
Rồi ông chủ cho tôi vào đội thợ xây sau khi chứng kiến tay nghề của tôi đạt yêu cầu với sự dẫn dắt, chỉ dạy của lớp thợ đi trước. Sẵn có uy tín, ông chủ thầu ký được hợp đồng xây dựng khu nhà nghỉ liên hoàn cho một quý bà mà theo ông là bà đã ngoài 50, nhưng với tôi quả thật bà quá trẻ. Với váy áo thời trang, với cách trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười thân thiện khi tiếp xúc với đám thợ, bà chủ khiến tôi vừa ngưỡng mộ, vừa thầm ước giá mình có được một phần nhỏ sự giàu sang của bà…
Nghe mấy anh thợ xây lớn tuổi bàn tán rằng bà chủ đã ly hôn chồng, có một con trai và một con gái đã yên bề gia thất. Công trình gần hoàn thiện thì một buổi chiều bà chủ thân chinh đến gặp ông chủ thầu xin cho tôi được nán lại giúp bà mấy việc vặt…
Chả bõ bèn gì với sức trai, một thoáng tôi đã làm xong. Định lên gác xin phép bà chủ ra về thì bà đã xuống tận nơi tôi làm bảo tôi ở lại dùng bữa cùng bà. Bà thủ thỉ nếu tôi từ chối bà sẽ buồn vì bà rất cô đơn…
Hai ly rượu khai vị và bữa ăn thịnh soạn thừa dinh dưỡng khiến tôi chếnh choáng. Tôi đã trở thành đàn ông ngay tối hôm ở cùng bà chủ. Tôi giấu đội thợ để “phục vụ” nhu cầu không mệt mỏi của bà chủ, đổi lại tôi có nhiều tiền, rất nhiều tiền để tiêu xài và tích luỹ.
Thế nhưng thời hoàng kim của tôi kéo dài không được bao lâu, khi con trai, con gái của bà chủ phát hiện ra chuyện tôi "bán tình" cho bà chủ. Họ đến tận nơi 'bắt quả tang' rồi không ngớt lời chửi mắng tôi đã 'lừa tình' mẹ của họ. Xấu hổ, ngại ngùng, tôi vơ vội bộ quần áo và chạy như ma đuổi ra khỏi căn phòng ngủ. Vội vàng, tôi trượt chân và ngã nhào đập đầu vào cạnh cầu thang…
Tôi ra viện với chuẩn đoán ảnh hưởng thần kinh do va đập vùng đầu. Tôi biết đã quá muộn để tôi nói lời ân hận với bố mẹ ở làng chài đang ngày đêm hy vọng vào tương lai sáng sủa của tôi…