Chúng tôi yêu nhau từ thời còn học đại học. Tôi là dân văn còn Chiến là dân toán theo đúng nghĩa nên anh thường xuyên chạy qua giảng bài giúp tôi mấy môn như xác suất thống kê với logic học.
Trong khi anh rất tỉ mỉ, tinh tế và con nhà giàu thì xuất thân của tôi chẳng có gì nổi bật khi bố mẹ đều buôn bán tạp hóa nhỏ trên phố núi. Có lẽ nếu không tình cờ thấy Chiến trên phố cùng bố mẹ anh thì tôi cũng sẽ không bao giờ biết xuất thân của anh.
Bởi lẽ, Chiến là người cực kỳ khiêm tốn lại rất ít khi nói về gia đình, có hỏi thì anh cũng chỉ nói bố mẹ buôn bán nhỏ lẻ. Sau 2 năm làm bạn thân thì Chiến chủ động tỏ tình với tôi.
Tất nhiên, tôi sung sướng và hạnh phúc đến phát điên lên vì từ lâu tôi cũng thích Chiến chỉ là chưa có cơ hội tỏ tình. Mầy lần về nhà tôi chơi, Chiến thích thú vô cùng, anh nói quê tôi không khí trong lành, mọi người lại tình cảm, ăn một bữa cơm cùng nhau đủ thấy ấm áp.
Lúc này Chiến mới tâm sự có khi cả năm nhà anh mới có một bữa cơm đoàn tụ vì bố mẹ đều có những mối quan tâm khác ngoài gia đình, anh lại sống tự lập từ nhỏ nên bố mẹ cũng không mấy khi quan tâm đến cảm xúc của anh.
|
Ảnh minh họa |
Sau khi 2 đứa ra trường có công việc tạm ổn, Chiến ngỏ lời cầu hôn và tôi liền đồng ý. Giống như bất cứ cô gái nào khi yêu, tôi cũng mơ ước đến ngày kết hôn, được sống hạnh phúc cùng người yêu.
Khi chúng tôi quyết định về nhà Chiến ra mắt, anh đã dặn tôi ăn mặc giản dị, cố gắng ghi điểm với mẹ anh. Thế nên hôm ấy, tôi mặc một chiếc váy với thiết kế giản dị nhưng vẫn toát lên được sự thanh lịch.
Vừa đến nhà bạn trai tôi suýt ngất với gia thế cực khủng nhà anh. Biết nhà Chiến là đại gia nhưng tôi không nghĩ giàu đến mức ấy. Nhà anh có tới 4 người giúp việc, ai nấy việc nọ việc kia đi qua đi lại rất trật tự.
Tôi chào mẹ Chiến, bà cũng chẳng quan tâm và đoái hoài gì đến món quà ra mắt của tôi. Bữa cơm nhà anh thì căng thẳng đến tột độ, gần như không ai nói với ai câu nào. Người yêu thì ra hiệu cho tôi cứ ăn tự nhiên nhưng thú thật trong không khí ấy tôi cũng không nuốt nổi.
Tôi cảm nhận được rằng mình không thuộc về nơi này nên khi mẹ Chiến hỏi đến gia cảnh thì tôi biết chắc chắn mình khó có thể trở thành con dâu bà dù chúng tôi yêu nhau đến cả mấy năm.
Trước khi về, mẹ Chiến tăng tôi một hộp quà được gói bọc cẩn thận. Tôi có ý không dám nhận nhưng bà bảo quà bà tặng thì tôi cứ nhận nên tôi miễn cưỡng đồng ý.
Trên đường về Chiến còn nhắn tin cho tôi nói rằng chắc tôi qua ải rồi nên mẹ anh mới tặng quà. Tôi cũng hồi hộp không biết bên trong hộp quà đựng thứ gì.
Về đến nhà, từ từ mở chiếc hộp ra tôi kinh ngạc với những thứ bên trong. Đó là một tập tiền 500 nghìn cùng một lá thư và một chiếc vòng tay có giá trị.
Nước mắt tôi giàn giụa khi đọc những dòng chữ trên lá thứ: “Hãy chia tay với Chiến, xuất thân của cháu không xứng với thằng bé. Hơn nữa, từ khi còn bé Chiến cũng đã có vị hôn thê, hiện con bé vẫn đang tu nghiệp ở nước ngoài. Chỉ cần con bé về chúng ta lập tức tổ chức hôn lễ. Mong cháu hãy tự trọng. Số tiền này đủ để cháu mua vài thứ mình thích…”.
Tim tôi nghẹn lại, đúng là so về gia thế thì tôi không xứng với Chiến nhưng tình yêu giữa chúng tôi là thật lòng. Tôi phải làm gì thì mới được mẹ Chiến chấp nhận đây?