Nghe tin tôi mang thai, anh vội vã bay ra Hà Nội thăm hỏi. Nói là thăm hỏi nhưng tôi biết chắc chắn mục đích của anh là để xác nhận cái thai đó có phải của anh hay không. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong căn nhà trọ ở vùng ngoại ô, không nói gì. Đôi mắt tôi cay xè vì nhiều đêm mất ngủ khi hay tin mình có thai.
Cuối cùng anh mở lời phá tan sự im lặng: “tại sao em lại để có thai trong thời điểm này, em muốn anh làm thế nào đây?”. Từng câu từng chữ anh thốt ra như ngàn mũi dao đâm vào tim tôi đau nhói. Tuy đã chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất nhưng tôi vẫn rất sốc. Tôi không thể ngờ người đàn ông quan trọng nhất đời mình lại phũ phàng đến thế.
Không có anh, chắc chắn tôi đã không có can đảm để đối mặt với những khó khăn trong quá khứ. Không có anh, chắc chắn tôi đã không còn đủ niềm tin để sống tiếp. Nhưng giờ đây niềm tin ấy như ngọn đèn trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Không gian trong căn phòng trọ chật hẹp đầy mùi ẩm mốc, ánh sáng mờ mờ ảo ảo khiến lòng người cũng tăm tối bội phần. Anh nhét vào tay tôi một số tiền bảo tôi đi xử lý cái thai. Anh không thể bỏ rơi vợ con ngay lúc này và không sẵn sàng đón nhận đứa trẻ trong bụng tôi.
Nói xong, anh ra về. Thời gian chúng tôi ở bên nhau thường như vậy, ngắn ngủi và đầy tiếc nuối. Nhưng lần này sự tiếc nuối và khổ đau có thể sẽ kéo dài mãi. Nhìn số tiền anh đưa, lòng tôi lại nặng trĩu, nước mắt không ngừng rơi.
Thời gian đó, tôi không dám nói với ai, chỉ có cô bạn thân chạy tới chạy lui chăm sóc cơm nước rồi đưa đi khám thai định kỳ. Tôi quyết định không bỏ con, cũng không quỵ lụy van xin tình yêu của anh. Vì tôi nghĩ bản thân mình phải giữ lại lòng tự trọng cuối cùng.
Thời điểm qua lại với anh, tôi đã đánh mất rất nhiều sự tôn nghiêm của bản thân. Tôi chấp nhận trở thành người thứ ba, không dám đòi hỏi danh phận. Tôi chấp nhận trở thành người mà thiên hạ ghét nhất. Tôi đã từng sống bất chấp thị phi như vậy, nhưng bây giờ tôi muốn dành lòng tự trọng cuối cùng để nuôi con.
Phụ nữ một mình mang thai quả thật chẳng hề đơn giản. Ngày nào tôi cũng lủi thủi một mình đi làm, một mình ở nhà, có những đêm rầu rĩ không ngủ được. Điều kinh khủng nhất là đêm chuyển dạ, tôi phải một mình cuốn gói đồ đạc vào bệnh viện chờ sanh mà trong túi chỉ còn đúng 1 triệu đồng.
"Đàn bà đi biển mồ côi một mình", không ngờ tôi phải nếm trải cảm giác này. Cũng may đứa bé ra đời bình an vô sự. Khi nghe tiếng khóc của con, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nước mắt bỗng tuôn rơi, không phải vì quá đau buồn mà vì sung sướng và hạnh phúc.
Nhìn những đứa trẻ xung quanh có đầy đủ cha mẹ bên cạnh mà lòng tôi vô cùng xót xa. Từ ngày chia tay anh, tôi không khóc vì chuyện tình tan vỡ mà chỉ khóc vì nghĩ đến việc con không có cha. Con tôi không được lớn lên trong sự yêu thương đủ đầy như những gia đình khác. Nghĩ đến đó tôi, lòng tôi lại bứt rứt không yên.
Sau những phút yếu lòng đó, tôi tự nhủ mình phải sống thật mạnh mẽ, vì con và vì mình. Con đường làm mẹ đơn thân còn rất dài, nhưng tôi tin mình sẽ vượt qua vì có con cùng đồng hành.