Tôi và Lan Anh giờ đã chỉ còn là những người lạ từng thương. Ly hôn đã 9 năm và tôi cũng đã có gia đình mới, song trong trái tim tôi, những kỷ niệm về em vẫn chưa khi nào nguôi ngoai.
Tôi và em quen nhau từ những ngày còn chân ướt chân ráo lên thành phố học. Hai đứa cùng hoàn cảnh đi học xa nhà, cùng trải qua những tháng ngày sinh viên làm bạn với mì tôm, tình yêu của chúng tôi thật nhẹ nhàng mà rất đỗi sâu đậm.
Trong mắt thôi, cho tới giờ phút này em vẫn luôn là người đẹp nhất. Em rất hay cười với cái vẻ lý lắc trông hệt trẻ con. Chính nụ cười đó đã khiến tôi mê mẩn từ những lần đầu gặp mặt.
Em có một nốt ruồi phía dưới đuôi mắt mà nhiều người vẫn gọi là nốt ruồi đón lệ. Ngày ấy mỗi lần thấy ai trêu nốt ruồi đón lệ là hay khóc lắm, em lại vui vẻ mà đùa lại rằng vì em được nhiều người yêu thương nên nốt ruồi này sẽ chỉ đón những niềm vui mà thôi.
Ngày ấy thấy em lúc nào cũng lạc quan, tôi thực lòng mong những điều em nói sẽ là hiện thực. Tôi đâu ngờ, mình lại chính là người đàn ông sau này khiến em phải rơi lệ.
|
Ảnh minh họa. |
Chúng tôi cưới nhau sau một quãng thời gian dài yêu đương quấn quýt. Lấy nhau về, cuộc sống vợ chồng của chúng tôi cũng trôi qua hết sức nhẹ nhàng. Cô ấy là người biết lo lắng cho gia đình và không hay càm ràm như nhiều bà vợ khác. Chúng tôi cũng không xảy ra cãi cọ hay mâu thuẫn gì, duy chỉ một điều, đã 3 năm chung sống nhưng tin vui vẫn không đến với vợ chồng tôi.
Chúng tôi đã cùng nhau thử chạy chữa khắp nơi, ai mách đâu chúng tôi đều tới cả nhưng kết quả, may mắn vẫn chưa mỉm cười. Tôi vẫn tin nhất định có ngày phép màu sẽ xảy ra, song bố mẹ tôi lại không nghĩ như vậy.
Họ cho rằng, tôi là tộc trưởng của dòng họ, không thể nào tuyệt giống ở đây. Tôi đã muốn nắm tay vợ đi đến một nơi thật xa sinh sống, nhưng những đêm khóc dài của mẹ khiến tôi chẳng thể nào vượt qua. Thậm chí mẹ tôi còn doạ rằng bà sẽ tự tử vì chẳng thể nào chịu được áp lực trước dòng họ.
Ngày ra toà ly hôn, tôi vẫn nắm tay em tới phút cuối. Hôm trước đó chúng tôi đã dành cho nhau một đêm vợ chồng lần cuối. Em khóc, tôi cũng chẳng thể nào cầm nổi nước mắt. Hai vợ chồng cứ thế ôm nhau khóc mà chẳng nói được lời nào. Chúng tôi chia tay khi cả hai đều còn rất yêu nhau.
Sau cú sốc đổ vỡ đó, tôi như một thằng điên với lối sống bất cần. Mỗi chiều đi làm về tôi lại hẹn hò anh em tụ tập chè chén. Ai rủ đi uống rượu tôi cũng đi, miễn sao có thể say khướt rồi về gục một giấc đến sáng lại đi làm. Tôi sợ. Tôi sợ khi trở về căn nhà từng tràn đầy những kỷ niệm của hai vợ chồng, tôi sẽ nhớ em đến phát điên đi mất.
Không lâu sau đó, tôi kết hôn lần hai. My là cô gái mà bố mẹ tôi đã mối lái cho. Thực sự, cho đến ngày cưới, những gì về My mà tôi biết chỉ là tên tuổi và quê quán. Ngay trong buổi đầu hai gia đình sắp xếp để hai đứa gặp nhau, tôi đã nói hết sự thật về cuộc hôn nhân trước với Lan Anh. Tôi không muốn lừa dối lòng mình và lừa dối một cô gái như My.
Tôi khá bất ngờ khi My vẫn đồng ý cưới. Chúng tôi đã theo sự sắp đặt của cha mẹ, hai người dưng nay bỗng thành vợ chồng.
Mang tiếng là vợ chồng song tôi và My không hề gần gũi thể xác như những cặp vợ chồng khác. Tôi lấy cớ mệt, rồi công tác, rồi phải làm việc để tránh né khỏi em. Dù tôi như vậy nhưng My vẫn không một lời oán than.
Ngày ấy tôi vẫn lén nghe ngóng những thông tin về Lan Anh. Sau cuộc chia tay đó, cô ấy đã ra nước ngoài sinh sống và làm việc, nghe đâu sau đó cũng đã lấy chồng và ổn định sự nghiệp bên đó.
Tôi đau lắm nhưng hơn cả, trong lòng tôi vẫn luôn mong em được hạnh phúc. Mong rằng người đàn ông đó sẽ thay đôi yêu và chở che cho em suốt quãng đời này.
Tôi cũng dần thân thiết hơn với My. Giữa chúng tôi không hề tồn tại tình yêu, mà đúng hơn là sự thương cảm, xót xa cho nhau. My thương tôi vì những ký ức đầy nước mắt, còn tôi thương cô ấy vì sao lại chấp nhận lấy một người đàn ông không hề yêu thương mình như tôi.
Cũng phải tới gần 3 năm sau lần kết hôn thứ hai, chúng tôi mới có con. Đó là một đứa bé ngoan ngoãn, khoẻ mạnh song không phải là con trai như những gì bố mẹ tôi mong đợi. Tôi thì không cho rằng đó là vấn đề. Vì một đứa cháu mà tôi đã sai lầm 1 lần như thế, tôi sẽ không để 1 lần nữa, một người phụ nữ lại phải đau khổ vì tôi.
Chúng tôi không quấn quýt bên nhau nhưng vẫn sống êm đềm cạnh nhau như 2 người bạn. Tôi cũng rất yêu bé Na, đứa con máu mủ của mình. Tôi đã tưởng những ký ức năm xưa sẽ ngủ quên cho tới ngày, tôi tình cờ gặp một cậu bé trong lúc chờ đón Na.
Hồi đó bé Na vào lớp 1, tôi nhận nhiệm vụ đưa con đi học phụ vợ. Chiều hôm đó, như thường lệ tôi đến sớm 20 phút để nhỡ con tan sớm không phải ngóng bố. Trong lúc chờ con ra, tôi vô tình thấy một cậu bé khoảng hơn bé Na vài tuổi đang đứng chờ bố mẹ trước cổng trường.
Tim tôi như đập loạn. Thằng bé là ai mà có khuôn mặt giống Lan Anh quá vậy. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó giống hệt người vợ trước của tôi. Còn cái miệng thì đặc tôi những ngày còn bé. Vậy đứa bé đó là ai?
Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, tôi vội bám theo đứa bé để hiểu rõ sự tình thì chết đứng khi nhìn thấy người phụ nữ bước từ chiếc xe sang trọng xuống đón cậu bé. Đó là Lan Anh, người mà tôi chưa từng quên.
Tôi đã định chạy tới nhưng không kịp vả lại vẫn phải quay lại đón bé Na. Trên đường về nhà, những hình ảnh về em và cậu bé đó cứ ám ảnh trong đầu tôi. Tôi tưởng Lan anh đã lấy chồng Tây, vậy còn đứa bé nhìn hệt người Việt kia là ai? Liệu có phải đó là ...
Những hôm sau, chiều nào tôi cũng đi đón Na thật sớm. Tôi muốn gặp lại hai mẹ con em và tìm lời giải đáp cho nỗi day dứt suốt 9 năm qua. Sau gần 1 tuần chờ đợi, cuối cùng tôi đã gặp được em.
Em và đứa bé nhìn tôi trong sự ngỡ ngàng. Khi tôi hỏi đứa bé đó là ai, liệu có phải là con tôi, Lan Anh chỉ nói 1 câu khiến tôi choáng váng:
"Anh giờ đã có gia đình mới rồi. Sự thật cũng có thay đổi được gì đâu. Em không muốn một người phụ nữ nữa phải đau đớn".
Em nói vậy tức là cậu bé kia là con của tôi sao? Có phải trong đêm vợ chồng cuối cùng đó, điều kỳ diệu đã xảy ra. Cuộc đời này thật quá trớ trêu. Sao ông trời lại khiến tôi làm khổ người con gái tôi yêu đến vậy.
Đón bé Na về mà lòng tôi nặng trĩu. Tôi phải làm sao với đứa bé kia đây. Tôi chắc chắn nó là máu mủ ruột thịt của tôi. Nhưng nếu giờ tôi công khai có con với Lan Anh, liệu My và bé Na có bị đau đớn? Tôi phải làm sao với hai người phụ nữ đáng thương kia đây.