Nửa đêm, chồng lén ra khỏi nhà, vợ đi theo phát hiện chuyện đau lòng

Google News

Sự việc xảy ra cách đây đã nửa năm, giờ anh rất yêu vợ thương con nhưng tôi vẫn không thể quên được.

Tôi và chồng kết hôn được 7 năm. Năm ngoái, tôi mang bầu đứa con thứ 2.

Khi biết giới tính thai nhi, chồng có vẻ không vui vì tôi sinh con một bề. Anh thường xuyên cáu gắt, tức bực và bỏ mặc tôi ở nhà.

Hai vợ chồng cãi nhau chán thì chiến tranh lạnh. Đỉnh điểm, có tháng, chúng tôi không nói chuyện với nhau câu nào. Anh đi công tác vài ngày cũng không nói với tôi. Tôi giận nên cũng không điện đóm hỏi han chồng.

Cứ thế, chúng tôi như hai người xa lạ. Cho đến một đêm, tôi đang ngủ thì thấy anh có tin nhắn. Sau đó anh rón rén lấy ví và áo khoác xuống tầng 1 mở khóa cửa.

Tôi choàng dậy, đi ra ban công và nhìn xuống thì thấy một cô gái đang đứng đợi. Thấy anh, cô ta lao vào ôm hôn thắm thiết. Khoảnh khắc ấy khiến tôi đau đớn vô tận. Tôi cố bám víu vào lan can để khỏi ngã quỵ nhưng chân tay cứ run lẩy bẩy.

Vài giây sau đó, tôi nghĩ, mình phải lao ra đánh ghen, phải gào thét ầm ĩ để cho hàng xóm láng giềng biết anh ta là kẻ bỉ ổi đến mức nào.

Nhưng khi tôi chạy xuống tầng 1 thì anh đã lên xe cô gái kia và đi mất... Tôi ngồi sụp xuống trước cổng nhà, khóc một trận rồi ngất đi.

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đã nằm trong bệnh viện. Bên cạnh, bố mẹ chồng, bố mẹ đẻ của tôi đều đã có mặt. Bác sĩ nói, tôi phải cố gắng thật nhiều vì cái thai có dấu hiệu dọa sinh non.

Tôi cố gạt ra khỏi đầu chuyện anh ngoại tình, giữ cho con được an toàn. Nhưng 2 ngày sau, tôi vẫn phải lên bàn mổ vì đứa trẻ không chịu nằm trong bụng mẹ nữa.

May mắn, con tôi sinh ra chỉ phải nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt nửa tháng rồi khỏe mạnh về bên mẹ.

Chồng tôi có lẽ đã nhận ra lỗi lầm của mình. Anh xin lỗi tôi rất nhiều và bù đắp bằng cách chăm sóc tôi và con rất tốt.

Mẹ tôi chứng kiến còn nói, có lẽ khi đứng trước sinh tử của vợ con, anh mới nhận ra điều gì là quan trọng. Mẹ khuyên tôi nên cho anh cơ hội quay đầu vì các con cũng cần có bố.

Tôi cũng có ý định như thế nên không dày vò lỗi lầm của anh. Nhưng không hiểu sao, tôi không thể quên được chuyện hôm đó. Mỗi khi thấy anh nhẹ nhàng, tình cảm, ký ức trong tôi lại dội về. Tôi lại thấy khinh bỉ anh...

Tôi biết, nếu tiếp tục như thế sớm muộn gì tôi cũng mất anh thêm một lần nữa. Nhưng tôi không sao thay đổi được mình.

Tôi biết làm gì để quên mọi chuyện bây giờ? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Theo Độc giả An An/ Vietnamnet

>> xem thêm

Bình luận(0)