Sau 1 tuần hai bên gia đình gặp gỡ, đám cưới của chúng tôi vẫn chưa thể thống nhất được. Ngày, giờ, rồi cả chuyện hình thức tổ chức như thế nào... mọi thứ đều ngổn ngang. Thậm chí, tôi lo sợ rằng, cuộc hôn nhân này cũng khó mà diễn ra được với sự mâu thuẫn giữa hai bên gia đình.
Nhìn gương mặt bố mẹ rầu rĩ, ủ dột từ hôm đó tới giờ, ruột gan tôi như có ai sát muối. Tôi hỏi ý kiến bố mẹ, bố mẹ chỉ thở dài rồi bảo: "Thôi thì hạnh phúc của con, tùy con quyết định. Bố mẹ không dám can ngăn, không sau này lại mang tiếng phá hoại hạnh phúc con cái. Bố mẹ chỉ muốn nhắc để còn nhìn thấy, những bất cập nó đã hiển hiện ra rồi đấy, con quyết thế nào thì tùy con". Tôi biết, bố mẹ đang nói giảm, nói tránh đi nhiều chứ thực sự trong lòng họ đầy những tủi hờn.
Năm nay tôi 33 tuổi, có công ăn việc làm ổn định. Ở vùng quê nơi tôi sống, cái tuổi này bị coi là ế rồi. Thực ra tôi không xấu đến mức không thể có một tấm chồng, nhưng có lẽ cái duyên, cái số nó như vậy nên đến giờ tôi vẫn chưa yên bề gia thất. Trước đây cũng có một cơ hội, người thì tôi thích họ, người thì họ thích tôi... nhưng rồi đôi bên chỉ tìm hiểu nhau được vài tháng là thấy không hợp rồi chia tay.
|
Ảnh minh họa. |
Và tôi quen anh - người mà tôi xác định cưới làm chồng bây giờ. Anh kém tôi 4 tuổi. Tuy nhiên, thực tế thì anh trông trẻ hơn tôi khá nhiều. Chúng tôi làm cùng một chỗ. Tôi làm lâu hơn, còn anh mới chuyển về. Từ công việc tiếp xúc gần nhau, dần dần, hai đứa nảy sinh tình cảm lúc này không hay.
Ban đầu tôi cũng ngại lắm. Ở cái tuổi này, tôi không dám mộng mơ quá nhiều. Tôi sợ người ta chê cười, nghĩ tôi mồi chài trai trẻ... Thậm chí tôi đã từ chối anh rồi, nhưng anh vẫn kiên trì theo đuổi. Chính anh là người đã công khai tình cảm này, nói với các đồng nghiệp chuyện chúng tôi yêu nhau. Sau khoảng 1 năm, hai đứa tôi quyết định cưới vì tôi cũng nhiều tuổi rồi.
Theo anh về ra mắt gia đình, tôi biết, mọi người không ưng tôi cho lắm. Điều đó cũng dễ hiểu thôi vì chẳng ai muốn con trai mình lây vợ già. Nhưng trước thái độ kiên quyết của anh, bố mẹ cũng phải đồng ý. Và hơn 1 tuần trước, gia đình nhà trai đã cùng gặp gỡ nhà tôi để bàn bạc chuyện cưới xin.
Hôm đó, bố mẹ anh quả quyết, muốn làm nhanh gọn cho xong. Bố anh bảo không phải dạm ngõ, đám hỏi, đám cưới làm gì cho phức tạp, cứ gộp chung vào một buổi, làm chục mâm cơm là được. Thậm chí còn bảo không phải mặc váy cưới lòa xòa làm gì, cứ đơn giản đi. Bố chồng tương lai tôi nói một câu khiến cả nhà tôi chết lặng: "Tôi nói thật, cháu nó cũng ngoài 30 tuổi, ở quê mình thế là già rồi, lại lệch tuổi nhau nên tôi tính làm đơn giản đi cho xong, gọi là cho có, chứ làm rình rang lại chỉ tổ cho thiên hạ họ nhòm vào rồi bàn tán, đau đầu lắm". Nghe xong câu đó, bố tôi cúi mặt, còn mẹ tôi thì bật khóc, bỏ về...
Tôi thấy xót xa thương mình, thương bố mẹ. 33 tuổi mới lấy chồng đâu phải là cái tội. Còn tình yêu này là chính anh theo đuổi tôi trước chứ đâu phải tôi mồi chài. Tại sao tôi lại bị coi thường, rẻ rúm đến như vậy...?
Tôi cũng nghĩ rất nhiều. Tôi biết bố mẹ anh có ý toan tính, và không hề tôn trọng tôi. Tôi cũng sợ chia tay lúc này, sợ thiên hạ chê cười, sợ bố mẹ mình khổ tâm và xấu hổ với hàng xóm láng giềng khi cô con gái tuổi ba mươi lại bị hủy hôn. Nhưng rồi, sau khi suy nghĩ quá nhiều, tôi quyết định nhắn tin cho anh. Tôi muốn một đám cưới đàng hoàng, tử tế, không phải làm to mà là cần sự trang trọng từ phía mọi người.
Tôi không đòi hỏi hình thức nhưng tôi muốn mình được đề cao. Còn nếu phía gia đình anh không chấp nhận, tôi sẵn sàng chia tay cuộc tình này dẫu tương lai của tôi sẽ lại vì thế mà khó khăn hơn nhiều. Nhưng tôi không thể bỏ sĩ diện và lòng tự trọng, bất chấp mọi giá để có được tấm chồng.