Tôi và chồng quen nhau khi cả hai học chung trường đại học. Chính vì yêu anh nên tôi đã thay đổi hoàn toàn lộ trình mà gia đình vẽ ra cho mình.
Yêu nhau từ năm thứ 3 đại học, chúng tôi ôm mộng sau này ra trường sẽ cùng nhau bám trụ lại Hà Nội lập nghiệp.
Vậy nên sau khi tốt nghiệp, tôi không về quê để vào suất biên chế nhà nước mà cậu tôi đã tạo dựng quan hệ, giữ cho tôi suốt mấy năm. Cậu về hưu, cơ hội đó coi như cũng mất.
Bố mẹ khuyên tôi không được thì bảo sau này, tôi sướng khổ tự chịu, cấm kêu ai. Những năm đầu ra trường, tôi vẫn rất tự tin với lựa chọn của mình và nghĩ chỉ cần chúng tôi yêu nhau và kiên trì nỗ lực, mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp.
Tôi dành cả thanh xuân để đồng hành bên anh ấy. (Ảnh minh họa: Cw).
Sau khi ra trường, nhờ thành thạo tiếng Hàn, tôi được nhận vào làm trợ lý cho một giám đốc người Hàn Quốc làm việc tại Hà Nội với mức lương khá hậu hĩnh.
Ngoài giờ, tôi dạy thêm tiếng Việt cho người Hàn, tiền thù lao 200.000 đồng/giờ. Nhờ vậy, thu nhập mỗi tháng tôi đều gửi ngân hàng tiết kiệm. Tiền dạy thêm đủ cho tôi chi tiêu hàng ngày.
Khoảng thời gian ấy, anh xin được việc ở một ngân hàng. Công việc vất vả, anh thường xuyên phải tìm cách mở rộng các mối quan hệ, tìm kiếm khách hàng. Cả hai cứ quay cuồng mưu sinh nên có ít thời gian dành cho nhau.
Môi trường làm việc của tôi khá nhiều cám dỗ. Khoảng thời gian dạy 1:1 với những học viên nam người Hàn khá nhiều. Tuy nhiên, tôi vẫn "một lòng một dạ" chung thủy với anh.
Thế nhưng, anh thì lại khác. Anh đã qua lại với một nữ khách hàng. Khi bị tôi phát hiện, anh quỳ gối, khóc lóc xin tha thứ và khẳng định đó chỉ là sự cố vì say rượu. Bởi còn yêu anh nên tôi chấp nhận bỏ qua.
Sau lần ấy, anh hứa với tôi sẽ quyết tâm làm việc thật chăm chỉ. Khoảng thời gian làm trong ngành ngân hàng, anh nhận ra lợi nhuận từ việc buôn bán bất động sản vô cùng hấp dẫn. Vì vậy, anh quyết định chuyển qua môi giới nhà đất.
Công việc của tôi vốn thuận lợi, lương thưởng không đến nỗi nên tôi quyết định góp vốn vào ủng hộ anh mở văn phòng nhà đất. Mấy tháng đầu, công việc kinh doanh của anh lao đao, tôi vẫn ở bên động viên anh vượt qua khoảng thời gian khó khăn.
Đợt dịch vừa rồi ảnh hưởng rất lớn đến văn phòng nhà đất. Tôi là nhân viên lâu năm nên không bị cắt giảm nhân sự, chỉ bị giảm lương. Còn anh thì khác, không có khách mua đất nên không có hoa hồng, không có thu nhập.
Để khắc phục khó khăn, chúng tôi nhập khẩu trang, nước rửa tay khô về bán online. Số tiền thu về cũng kha khá. Sang đợt dịch thứ hai, chúng tôi lại cùng nhau buôn kit test Covid-19.
Từ đây, chúng tôi nhận ra kinh doanh online không khó kiếm tiền nếu biết cách. Gom góp số vốn có được sau hai đợt dịch, cộng với khoản tiết kiệm, chúng tôi mở một cửa hàng chuyên đồ mẹ và bé.
Tôi nghỉ hẳn việc công ty để về kinh doanh riêng. Vì làm ăn có quy mô, cần nhiều công sức nên đôi khi chúng tôi xảy ra cãi vã, tranh luận. Dần dần, mọi mâu thuẫn cũng được hóa giải.
Tôi cứ nghĩ mình đã đưa ra lựa chọn đúng đắn. (Ảnh minh họa: Elle).
Cửa hàng đi vào hoạt động ổn định, chúng tôi tổ chức hôn lễ vào tháng 12 năm ngoái. Ở thời điểm cứ ngỡ có trong tay mọi thứ, tôi cay đắng nhận ra mình chẳng có gì. 4 tháng sau ngày cưới, chồng tôi công khai nhân tình, đưa cô ấy về gặp tôi và đề nghị ly hôn.
Nhân tình của chồng tôi còn nhiều lần nhắn tin vào Zalo, Facebook để kể về chuyện tình cảm của họ nhằm tạo sức ép với tôi.
Đọc được những dòng tin nhắn, tôi biết mình không còn gì để níu kéo cuộc hôn nhân này.
Tôi hối hận vì đã không dừng lại sớm hơn bởi thú thực trước đó, đã đôi lần tôi muốn chia tay, nhất là khi anh không có gì đảm bảo tương lai cho mình. Nhưng tôi vẫn ở lại, động viên và cùng anh cố gắng, để rồi nhận về cho mình những đắng cay này?
Tôi chưa thể tìm hiểu được chồng tôi quen nhân tình ở thời điểm nào. Điều tôi lo lắng nhất là cửa hàng kinh doanh. Tôi đã đổ nhiều vốn vào đó, giờ làm thế nào để không bị chia năm xẻ bảy?