Sau khi trải qua nhiều mối tình không tới đâu, tôi quyết định kết hôn ở tuổi 29 với Hoa. Chúng tôi quen nhau qua mai mối.
Ngày ấy, sau khi bị người yêu cắm sừng, tôi đau khổ lao vào bia rượu để quên đi những tháng ngày đau đớn. Chẳng còn niềm tin với phụ nữ nên suốt 4 năm sau tôi vẫn chưa yêu ai. Nhà lại chỉ có mình tôi là con trai nên bố mẹ sốt ruột đành tìm người mai mối cho tôi.
Hòa là mẫu phụ nữ nhẹ nhàng, ưa nhìn và quan trọng là em chăm chỉ, biết nghe lời. Đó chính là tiêu chí chọn vợ của tôi ở thời điểm ấy.
Quen nhau 6 tháng thì chúng tôi làm đám cưới. Cưới xong, cô ấy nghỉ việc ở nhà chăm lo nhà cửa. Cô ấy làm mọi việc chu toàn nên rất được lòng bố mẹ tôi.
Thoạt nhìn, vợ tôi là một người vợ, người mẹ tốt khi đảm việc nhà, hiếu thảo với bố mẹ chồng, không bao giờ phàn nàn bất cứ điều gì với chồng. Vậy nên ai cũng nói tôi may mắn lấy được một người vợ tốt.
Tuy nhiên, đến giờ, khi chúng tôi đã có hai cô con gái ngoan ngoãn thì tôi nhận ra mình không còn phù hợp với Hòa nữa.
Ảnh minh họa
Tôi cảm thấy chán ngấy người phụ nữ gọi dạ, bảo vâng, không có chính kiến cũng chẳng bao giờ dám nói thứ gì. Tất cả mọi thứ trong nhà cô ấy đều nghe theo sự sắp xếp của tôi, thế thì cuộc sống làm gì còn ý nghĩa gì nữa.
Rồi chưa kể, sau hai lần sinh nở, vóc dáng của Hòa sồ sề, gương mặt cũng chẳng còn khả ái mà thay vào đó là những vết nhăn nheo...
Tôi không để cô ấy thiếu thốn nhưng chưa bao giờ tôi thấy vợ mua mấy loại mỹ phẩm chăm chút cho làn da như những cô gái khác, rồi đi đâu cũng ăn mặc qua loa, đại khái khiến tôi rất ngại mỗi khi đi cùng cô ấy.
Hơn 1 năm trở lại đây Hòa đi làm nhân viên hành chính cho một công ty nhỏ. Thực ra tôi để cô ấy đi làm cho vui chứ lương ba cọc ba đồng của vợ tôi còn chẳng đủ cho tôi ăn sáng.
Ngoài đi làm, cô ấy suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên bếp núc, không có gì để nói với tôi và tôi cũng không biết lấy gì để nói chuyện với cô ấy, dần dà chúng tôi không có tiếng nói chung nữa.
Tôi không ngoại tình nhưng càng sống với vợ càng thấy nhàm chán nên cuối cùng đệ đơn ly hôn.
Cầm lá đơn ly hôn do tôi đưa, Hòa rất bất ngờ nhưng tôi biết tự trọng không cho phép cô ấy khóc lóc hay níu kéo.
Tôi bảo toàn bộ tài sản nhà đất tôi sẽ để lại cho ba mẹ con, trước mắt tôi sẽ ra ngoài sống, mỗi tháng sẽ chu cấp 10 triệu cho cô ấy nuôi con. Hòa gật đầu đồng ý.
Hôm ấy sau khi vợ đi làm, tôi đưa các con đến trường thì quay về nhà dọn dẹp đồ đạc để chuyển ra ngoài sống.
Trong lúc dọn tủ thì tôi phát hiện tận trong góc tủ có chiếc hộp mà vợ tôi hay gọi đó là “hộp kỷ niệm”. Vợ tôi có thói quen chụp ảnh và mỗi ngày trôi qua cô ấy đều ghi lại những khoảng khắc chúng tôi cùng nhau.
Mở chiếc hộp đầy ắp có đến mấy trăm tấm ảnh lòng tôi bỗng dưng thắt lại. Trong số ấy có bức ảnh về ngày cô ấy mang bầu, vết rạn chi chít, có bức ảnh sau khi cô ấy sinh con với cái bụng nhăn nhúm, có bức ảnh khi chúng tôi cùng sống chật chội trong căn nhà thuê 30m2 hồi mới ra ở riêng...
Tôi chợt nhận ra lâu nay mình vô tâm với vợ quá. Cô ấy coi bố con tôi là nguồn sống còn tôi chưa một ngày chăm lo cho cô ấy. Thậm chí lúc cô ấy sinh bé đầu tiên tôi còn mải mê làm ăn không về kịp.
Trong khi cô ấy hết lòng lo cho tôi, tôi chưa từng nói một câu yêu thương còn làm tổn thương cô ấy. Trong khi cô ấy chăm lo cho bố mẹ tôi từng chút, có đồ gì ngon cũng gửi sang ông bà nội thì tôi cũng chưa từng mua cho bố mẹ vợ một chiếc áo hay đôi tất.
Nghĩ đến đây tôi vội chạy đến ngăn kéo xé nát tờ đơn ly hôn đã đủ 2 chữ ký. Có lẽ tôi đã yêu cô ấy theo một cách khác mà chính tôi cũng không nhận ra. Tôi không thể để mất một người bạn đời như Hòa được.