Mối tình 2 năm sâu đậm với người đàn ông có khuôn mặt lãng tử ấy có lẽ cả đời này tôi sẽ không khi nào quên được. Không thể quên vì tôi từng quá yêu anh và không thể quên vì tôi đã đau như thế nào khi bị anh ruồng bỏ.
Ngày ấy, tôi đắm chìm trong tình yêu và tưởng chừng một đám cưới chắc chắn sẽ là cái kết viên mãn cho hai đứa. Bạn bè ai cũng nói hai đứa tôi vô cùng xứng đôi vừa lứa. Chúng tôi sải bước bên nhau là biết bao ánh mắt xung quanh phải ghen tị, thèm thuồng.
Thế nhưng trong lúc hạnh phúc nhất ấy, mọi thứ đã như bong bóng xà phòng, vỡ tung như chưa từng long lanh, đẹp đẽ. Anh nói anh sẽ cùng gia đình sang nước ngoài định cư. Anh nói gia đình đã mai mối sẵn cho anh một cô gái ở bên đó, chỉ chờ anh sang là sẽ kết hôn. Anh nói muốn kết thúc.
Tai tôi bỗng lùng bùng sau những câu nói của anh. Tất cả những điều này là sự thật sao? Thế còn mối tình sâu đậm suốt 2 năm qua? Tất cả chỉ đáng để kết thúc trong vài câu nói vỏn vẹn vậy ư.
|
Tai tôi bỗng lùng bùng đi sau những câu nói của anh. Tất cả những điều này là sự thật sao? Ảnh minh hoạ. |
Tôi khóc lóc rồi điên cuồng tìm cách liên lạc với anh nhưng không được. Anh tìm mọi cách để tránh mặt tôi. Tôi như một người điên, ngày đêm khóc lóc chẳng thiết ăn uống.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tận cùng của nỗi đau. Ngày anh lên máy bay cùng gia đình sang nước ngoài định cư cũng là ngày tôi phát hiện ra cái thai đã 2 tháng tuổi. Cầm chiếc que thử trong tai, tôi cười một cách khờ khạo.
Lẽ ra, đây phải là giây phút hạnh phúc của người phụ nữ khi phát hiện trong mình mang một sinh linh bé nhỏ. Lẽ ra, đây phải là lúc cô vui mừng báo tin cho anh. Nhưng không, tất cả đã khác ...
Tôi hoang mang trong những suy nghĩ về cái thai. Vì sao nó lại đến với tôi lúc này? Tôi phải làm gì với nó đây. Rồi nếu sinh ra, người đời sẽ nhìn 2 mẹ con tôi thế nào.
Bế tắc, tôi lang thang đi bộ, vừa đi vừa khóc. Tôi đi lên cầu, nơi năm xưa tôi từng nhận lời tỏ tình của anh. Bỗng nhiên ở đâu một người ông lao tới.
"Cô định làm gì đấy? Có chuyện gì bình tĩnh giải quyết chứ sao lại tự tử thế này".
Như có người vỗ về, tôi bỗng oà khóc như một đứa trẻ. Tôi lấy vạt áo còn nguyên mùi mồ hôi của anh ta ra lau nước mắt. Hoá ra, anh ấy thấy tôi vừa đi bộ vừa khóc nên đã đi theo một đoạn. Tưởng tôi định nhảy cầu nên anh liền chạy ra can ngăn.
Hôm đó, anh ấy đã đưa tôi về nhà. Sau đó, chúng tôi có liên lạc qua lại. Tôi chỉ đơn giản nghĩ là thêm một người bạn để sẻ chia, dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.
Cái bụng ngày càng lớn dần, nỗi hoang mang, sợ hãi trong lòng tôi cũng ngày càng lớn. Đúng lúc đó, người đàn ông kia ngỏ lời yêu và muốn lấy tôi làm vợ. Anh nói tuy anh chỉ là một người bán rau, nhưng có một điều chắc chắn, anh sẽ không bao giờ để tôi phải khổ.
|
Như có người vỗ về, tôi bỗng oà khóc như một đứa trẻ. Tôi lấy vạt áo còn nguyên mùi mồ hôi của anh ta ra lau nước mắt. Ảnh minh hoạ. |
Lúc ấy chẳng hiểu sao, tôi đã nhận lời. Có lẽ tôi sợ cái thai bị phát hiện và một phần, tôi muốn người đàn ông ở bên trời Tây kia phải đau khổ, dằn vặt vì đã hại đời một đứa con gái công việc ổn định, xinh xắn như tôi ra nông nỗi này.
Đám cưới được tổ chức đơn giản ngay sau đó. Bố mẹ tôi phản đối nhưng cũng không làm được gì. Tôi hiểu, không ai muốn một đứa con được học hành đàng hoàng, tử tế lại đi lấy một người bán rau.
Đêm tân hôn, tôi quá mệt vì đang nghén ngẩm, vả lại giữa chúng tôi không phải là tình yêu nên tôi cũng không mong đợi gì ngày này. Tôi đi tắm trước rồi vào phòng nằm nghỉ.
Vừa lên giường, anh liền ôm tôi vào lòng. Theo phản xạ tôi đẩy mạnh ra rồi sau đó xin lỗi anh vì tôi đang mệt. Anh không nói gì, chỉ ngồi dậy. Sau một hồi im lặng, anh nói anh đã biết hết mọi chuyện, cả cái thai trong bụng tôi. Nhưng anh chấp nhận tất cả.
Tôi chết lặng khi nghe những lời anh nói. Tôi không thể tưởng tượng được hoá ra anh lại biết hết mọi chuyện mà vẫn chấp nhận. Sau đêm đó, tôi hoàn toàn thay đổi thái độ với anh. Tôi chưa biết liệu sau này, chúng tôi sẽ tạo được một tình yêu sâu đậm hay không, nhưng tôi tin một điều, người đàn ông này sẽ không khiến tôi phải thất vọng.