11 năm chung sống, tôi tự hào vì lấy chồng nghèo

Google News

Khi lấy chồng, tôi 22 tuổi, còn anh 26 tuổi. Bấm đốt ngón tay, giờ đây tôi đã kết hôn được 11 năm rồi đó.

Hồi tôi quyết định lấy anh, hầu hết mọi người trong gia đình đều phản đối. Trong mắt cả nhà, anh chẳng có một ưu điểm nào nổi bật: nào là một người công nhân đường sắt bình thường, nào là không có học vấn, nào là kinh tế gia đình khó khăn, nào là tướng mạo chỉ trung bình kém… Lấy anh, tôi sẽ không thể có được hạnh phúc.
Nhưng tôi vẫn nhất quyết làm theo ý mình. Hai vợ chồng trẻ tuổi, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, không có nhà, không có đồ đạc, không có tất cả những gì cơ bản mà hai vợ chồng mới cưới phải có. Lấy nhau 11 năm, chuyển nhà 6 lần, 5 lần đầu đều là nhà đi thuê, lần cuối cùng sau 7 năm chung sống và có một cậu con trai 2 tuổi, chúng tôi mới có được một căn nhà của riêng mình nhờ sự tích cóp cần kiệm của cả hai vợ chồng. Dù kinh tế không khá giả, nhưng cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc.
Cuộc đời tôi quả thật rất may mắn và hạnh phúc khi có anh - Ảnh minh họa 
Cuộc sống cứ êm đềm trôi đi như thế. Rồi có một lần, tôi bị đau dạ dày, bác sỹ nói không sao, còn tôi cũng không để ý lắm. Vậy mà anh nhất định lặn lội đưa tôi lên tận Hà Nội để kiểm tra, kết quả là phải phẫu thuật ngay, và cũng không bài trừ khả năng bị ung thư. Đó là một tin sét đánh đối với vợ chồng tôi. Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết ùa vào lòng anh mà khóc như một đứa trẻ. Ở độ tuổi 33 này, tôi còn rất nhiều ước mơ chưa kịp thực hiện, nhiều kế hoạch chưa kịp hoàn thành, nhiều trách nhiệm phải gánh vác, nhiều món nợ tình người chưa kịp trả. Tôi thực sự không nỡ lòng nào ra đi như thế. Anh nhìn sâu vào mắt tôi, an ủi tôi: “Em sẽ không sao đâu. Đó chỉ là sự thử thách của ông trời đối với vợ chồng mình, chúng ta nhất định phải vượt qua được. Em phải tin vào bản thân, phải tin vào anh chứ”.
Trước khi phẫu thuật, anh chuẩn bị đồ dùng quần áo cho tôi, im lặng không nói một lời nào. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn xuống quần áo tôi, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm một vạt lớn. Tay cầm chiếc túi, cố nuốt nước mắt vào trong, tôi mỉm cười dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để nói với anh: “Ông xã ơi, không được đi đâu xa đâu nhé, hãy đợi em trở ra”, rồi bước thẳng theo bác sỹ vào phòng mổ, không dám quay đầu lại để nhìn gương mặt tiều tụy và những giọt nước mắt của anh. Một người đàn ông bản lĩnh như anh, mà hồn siêu phách lạc, tay chân run rẩy khi quyết định ký bảo lãnh mổ cho tôi, chứng tỏ anh yêu tôi, anh trân trọng mạng sống của tôi biết nhường nào.
Anh gầy đi rất nhiều, hai mắt trũng sâu, đang cần mẫn lau từng giọt mồ hôi cho tôi. Đó là ấn tượng đầu tiên sau khi tôi tỉnh lại. Anh khóc, nắm tay tôi run run: “Em ơi, đã có kết quả rồi. Là u lành tính thôi, bác sỹ đã cắt bỏ đi rồi. Em cố gắng dưỡng sức là sẽ mau khỏe lại thôi”.
Tôi đùa: “Đàn ông sao lại khóc như anh, yếu đuối quá đi.” “Em chính là mạng sống của anh mà”, anh nói.
Sau khi tôi xuất viện, anh đưa tôi đến một nơi rất lạ. Một căn nhà mới! Hóa ra anh lo tôi bị u ác tính, sẽ cần một khoản tiền lớn để lo viện phí, nên anh đã làm thủ tục bán căn nhà cũ đi ngay từ ngày đầu tôi nhập viện.
Chao ôi, chồng tôi! Tôi đã không sai lầm khi quyết định lựa chọn anh, một người nghèo khó, không có học vấn, tướng mạo chỉ trung bình kém… Cuộc đời tôi quả thật rất may mắn và hạnh phúc khi có anh.
Theo Tuệ Nhi/GĐVN

>> xem thêm

Bình luận(0)