Biết chuyện tôi yêu và lấy Quang, ai cũng bảo tôi là "chuột sa chĩnh gạo, mèo mù vớ cá rán". Nguyên nhân khá dễ hiểu bởi gia đình giàu có nổi tiếng trong vùng còn bố mẹ tôi chỉ là những người bình thường. Không tính những bất động sản khác thì ngay giữa trung tâm huyện là căn biệt thự to đùng của nhà họ.
Chồng tôi hiện tại cũng đang là phó giám đốc của chi nhánh ngân hàng lớn nhất huyện. Lúc còn yêu nhau, anh luôn tỏ ra là một người đàn ông galant, chiều chuộng bạn gái hết mực. Về phần mình, phải thừa nhận là lúc đó tôi cũng bị lóa mắt bởi tài sản nhà anh. Nhưng đến khi trở thành dâu con trong nhà, tôi mới biết mình đã nhìn sai người và cánh cửa biệt thự đó không hào nhoáng như vẻ bề ngoài.
Bố mẹ chồng tôi là người giàu có nhưng lại vô cùng keo kiệt, họ tính toán với cả con cái trong nhà. Đặc biệt ngay từ đầu mẹ chồng tôi đã có ác cảm với con dâu. Bà luôn nghĩ rằng tôi "bẫy" con trai vì gia sản kia. Vì vậy mà ngay tuần đầu tiên sau khi có con dâu, mẹ Quang đã bắt tôi nghỉ việc ở nhà.
|
(Ảnh minh họa) |
Bà cho rằng lương tôi đi làm còn thấp hơn lương giúp việc nhà bà nên tốt nhất là tôi nên ở nhà để bà khỏi phải thuê người. Đương nhiên là tôi không đồng ý vì bố mẹ tôi đã tốn không biết bao nhiêu tiền bạc để con gái học hành tử tế. Tôi đưa mắt nhìn chồng cầu cứu thì ai ngờ anh lại bảo:
- Anh nghĩ em nên nghe mẹ đi. Từ trước đến giờ việc lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ quyết định.
- Ơ... Mẹ cho con nghĩ thêm mấy ngày ạ.
- Nghĩ với ngợi cái gì nữa. Chị mau mau đi cho để cuối tháng tôi cho người ta nghỉ việc.
- Vâng.
Với những lời lẽ của mẹ chồng và thái độ của chồng, tôi đành phải nghỉ việc và ở nhà lo cơm nước. Cứ tưởng như thế là lấy lòng mẹ chồng nhưng nào ngờ, những ngày tháng sống trong khổ sở của tôi bây giờ mới thực sự bắt đầu. Đầu tiên là chuyện dọn dẹp nhà cửa. Căn biệt thự to như thế nhưng mẹ Quang bắt tôi lau dọn bằng tay cho sạch. Quần áo cũng giặt bằng tay dù nhà có máy giặt vì bà sợ tốn nước, tốn điện.
Nhưng kinh khủng nhất là vấn đề chi tiêu trong nhà. Tiền cưới mẹ chồng đã tịch thu rồi còn tôi không đi làm nên không có tiền là rõ ràng. Hàng tháng, tiền lương của chồng tôi đều giao hết cho mẹ giữ chứ không phải để vợ cầm. Rồi từ đó mẹ chồng tôi mới đưa cho con dâu để chi tiêu trong nhà. Và tôi đã phải khóc ngay từ lần đi chợ đầu tiên khi về làm dâu.
Hôm đó mẹ Quang dặn tôi cặn kẽ từ mua mấy lạng thịt đến mấy mớ rau. Lúc mua rau, người bán bảo tôi lấy thêm mấy bó rau thơm. Khi còn ở với bố mẹ đẻ, chuyện này là bình thường nên tôi cũng lấy mỗi thứ một ít, tất cả hết 5 nghìn. Đến khi đi chợ về, vừa đặt đồ đạc xuống thì mẹ chồng tôi đã chạy lại hỏi:
- Chị mua gì mà lắm rau thơm thế hả?
- Có 5 nghìn thôi ạ. Con nghĩ cả cho vào canh cả ăn sống nên cần nhiều.
- Nhiều cũng không tới từng này. Đúng là không phải cực khổ kiếm tiền nên cứ tiêu cho đã tay thì thôi. Loại con dâu như chị chẳng mấy chốc mà nhà tôi sạt nghiệp.
Bà nói như tát nước vào mặt con dâu mà không cho tôi nói thêm gì nữa. Mới mấy ngày đầu mà đã như thế này thì không biết về sau tôi sẽ phải sống như thế nào? Lúc đó tôi muốn bỏ căn biệt thự ấy ngay lập tức để về với bố mẹ đẻ nhưng lại không dám. Bởi ở quê tôi, chuyện đàn bà bỏ chồng vẫn là một cái gì đó ghê gớm lắm. Nhưng nếu tiếp tục thì cuộc đời tôi sẽ khốn khổ đến mức nào nữa đây? Tôi hoang mang quá.