Tôi và anh đã quyết định đi đến hôn nhân sau 3 năm tìm hiểu và hẹn hò yêu đương . Bố mẹ hai bên cũng hoàn toàn nhất trí và ủng hộ lựa chọn của hai đứa. Bạn bè, người quen cũng chúc mừng. Tôi cảm thấy niềm vui thật gần và hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho mình.
Tôi xin nghỉ làm hẳn 1 tuần trước hôn lễ để tự tay mình chuẩn bị mọi thứ. Chồng sắp cưới của tôi cũng rất hài lòng vì sự chu đáo của vợ mình. Anh tin tưởng giao hết mọi việc cho tôi. Tôi cần đến thứ gì anh cũng đem qua tận nơi cho tôi dùng.
Tối hôm đó, tôi mở máy tính của anh lên để tìm một số mẫu hoa cưới. Vừa vào mạng đã thấy một tin nhắn lạ ở ô trò chuyện trong trang cá nhân của anh. Anh chưa thoát tài khoản của mình. Tôi mở đoạn hội thoại lên đọc. Sững người vì tin nhắn của người ấy gửi cho anh:
- Vậy là anh sắp làm đám cưới rồi. Anh quên em thật hả?
- Em say rồi anh ơi, say rượu và say đời. Em không thể quên anh được.
- Anh có biết em đang khóc không? Em khóc không phải hạnh phúc vì thấy anh vui, mà em khóc vì bây giờ em đã mất anh thật rồi.
- Đêm qua em hạnh phúc lắm. Cảm ơn anh đã cho em lần cuối cùng được yêu anh trọn vẹn...
Thái độ của anh làm tôi muốn hủy hôn ngay lập tức (Ảnh minh họa)
Hóa ra, chồng sắp cưới của tôi vẫn còn hẹn hò với người yêu cũ . Tôi cứ tưởng anh sẽ là bến đỗ bình yên của cuộc đời mình. Nhưng ai ngờ tôi lại bị anh giáng cho một đòn cay đắng, bẽ bàng thế này.
Tôi nói chuyện này với bố mẹ và cho ông bà xem tin nhắn của người yêu cũ gửi cho chồng. Ngay hôm sau gia đình tôi và gia đình chồng sắp cưới có một buổi gặp mặt nói về chuyện này. Bố mẹ anh hết sức tức giận, nhưng vẫn xin lỗi gia đình tôi, xin tôi tha lỗi cho anh để đám cưới vẫn được diễn ra theo kế hoạch. Tôi vừa muốn tiếp tục vì tuổi mình không còn trẻ, nhưng cứ tưởng tượng hình ảnh bọn họ yêu đương với nhau thì tôi lại không thể chịu được.
Trong khi mọi người căng thẳng, người thì tức giận, người đau khổ, người ngại ngùng, người xấu hổ, thì anh ngồi lặng thinh trên ghế. Anh không biểu lộ cảm xúc gì, không xin lỗi, không thừa nhận. Thái độ của anh càng làm tôi thêm chán ghét và ức chế. Mặc dù có thể tôi sẽ tiếp tục nếu anh xin tôi tha thứ, nhưng tôi đã xin phép hủy hôn. Đám cưới quan trọng thật, nhưng hạnh phúc cả đời của tôi còn quan trọng hơn.
Sau đổ vỡ của hôn lễ đang gần đến ngày tổ chức, tôi càng thấy mất niềm tin vào tình yêu. Tôi cũng đã 30 tuổi rồi, chẳng còn trẻ trung nữa. Tôi thật sự đau khổ. Không biết rằng sau lần này, tôi có tìm được tình yêu đích thực của đời mình không, hay cứ mãi lẻ bóng thế này?