Đám cưới của tôi đang được tiến hành và ai ai cũng phải bất ngờ. Mọi người đều kinh ngạc trước quyết định này của tôi bởi vì nó quá sốc. Nhưng bản thân tôi thì điềm tĩnh, tôi cho rằng lần này tuy tôi quyết định vội nhưng sẽ không sai. Tôi chẳng thà về quê lấy một cô gái bình thường còn hơn là lấy kiểu con gái coi thường mình và gia đình mình.
Tôi theo học trên thành phố và cũng nhờ thế mà quen cô ấy. Theo đánh giá không chỉ của riêng tôi mà của tất cả những người biết hai đứa thì bạn gái cũ của tôi là người thông minh, giỏi giang, gia đình cô ấy lại ở thành phố, có điều kiện. Mọi người đều bảo tôi tốt số mới yêu được cô gái như thế.
Thật ra tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Khi chúng tôi quen nhau, tôi đâu có biết hoàn cảnh nhà cô ấy ra sao. Tôi phục trí thông minh và sự giỏi giang của cô ấy thì yêu thôi. Sau này khi đã yêu nhau được một năm, về nhà cô ấy chơi tôi mới biết gia thế nhà bạn gái mình.
|
Tôi chẳng thà về quê lấy một cô gái bình thường còn hơn là lấy kiểu con gái coi thường mình và gia đình mình. (ảnh minh họa) |
Chuyện tình của chúng tôi cũng khá êm đềm. Bạn gái tôi về thăm nhà tôi một vài lần, nói chung cũng đều suôn sẻ cả. Tôi biết, mẹ tôi không hẳn tán thành mối quan hệ này. Mẹ tôi luôn mặc cảm gia đình tôi ở nông thôn, nghèo túng, trong khi nhà bạn gái giàu có lại ở thành phố, không môn đăng hậu đối thì sau này khó sống. Ý mẹ tôi là vẫn muốn giới thiệu cho tôi với cô gái gần nhà. Theo lời bà, cô này thì xinh xắn, ngoan hiền, chỉ tội học ít, đi bán xôi ngoài chợ nhưng là người đảm đang, tháo vát. Mẹ tôi chỉ có ước vọng tôi lấy cô vợ quê, chân chất, hiền lành lại ở gần đây, sẽ tiện bề chăm sóc gia đình chồng.
Nhưng bà thấy tôi yêu nên cũng đành nín nhịn cho xong. Từ dạo mẹ nói tôi đi gặp cô gái bán xôi gần nhà mà tôi từ chối, tôi không thấy mẹ nhắc đến nữa. Mẹ tôi vẫn luôn tôn trọng quyết định của tôi dù bà muốn hay không.
Yêu nhau cũng đã chín muồi, tôi xác định kết hôn. Những tưởng mọi chuyện cứ thế suôn sẻ diễn ra thì một sự việc đã làm tôi thay đổi quyết định.
Lần đó, bố mẹ tôi lên gặp gỡ gia đình cô ấy để bàn chuyện cưới xin. Trong buổi trò chuyện, nhìn cảnh bố mẹ mình mang tiếng là nhà trai mà cứ khúm núm trước bố mẹ cô ấy, tôi đã thấy chạnh lòng thương. Cảnh không có tiền, lại xuất thân từ nông thôn nên bố mẹ tôi cũng không dám nói gì nhiều. Đột nhiên lúc đó tôi đã nghĩ, hôn nhân quả thật không đơn giản. Khi hai đứa yêu nhau, chỉ là chuyện của hai đứa, nhưng giờ cưới xin là chuyện của hai nhà, sự chênh lệch quá lớn này dường như cũng đang tạo ra một hố sâu ngăn cách.
Tuy nhiên, mọi việc chỉ như giọt nước tràn ly khi bạn gái tôi vì không hài lòng khoản lễ trong ngày cưới. Bố mẹ tôi cũng không hẳn tiếc tiền nhưng vì hoàn cảnh gia đình tôi ở quê cũng nghèo, bố mẹ không muốn làm rình rang quá mà thiên hạ người ta lại cười chê. Vậy là bạn gái tôi đứng lên nói khó chịu: “Hai bác là người nhà quê, theo kiểu quê, hai bác không hiểu phong tục trên này thì cứ thế mà làm theo đi. Không có tiền thì hai bác cứ nói, gia đình cháu sẽ lo, chứ cả đời con gái có một lần cưới, cháu không thể rúm ró được”.
Tôi giận tím mặt. Bấy lâu nay, mặc dù hai đứa yêu nhau cũng có nhiều khác biệt tuy thế tôi luôn bỏ qua. Nhưng hôm nay, khi cô ấy xúc phạm bố mẹ, xúc phạm gia đình tôi như thế là không thể được. Còn chưa làm dâu con nhà tôi mà cô ấy đã hỗn hào như vậy thì sẽ thế nào?
Lần đầu tiên tôi nhận thấy yêu một cô nàng giỏi giang, nhà giàu bất lợi đến thế nào. Ngay hôm đó về, tôi đã nghiêm túc nghĩ về mối quan hệ này. Nhìn cảnh cha mẹ mình cặm cụi, không dám nói năng gì với nhà gái, tôi lại thấy xót xa. Vậy là tôi quyết định từ hôn, chỉ đúng 2 ngày sau lần gặp gỡ đó.
1 tháng sau, tôi nhờ mẹ đánh tiếng cho cô gái gần nhà. Cô này thích tôi lâu rồi nhưng vì tôi đi làm trên thành phố nên không có cơ hội tiếp xúc nhiều. Chúng tôi gặp nhau, tôi thấy cô ấy tuy không quá giỏi giang về học vấn nhưng lại hoạt bát, đảm đang. Điều quan trọng nhất là cô ấy đối xử tử tế với bố mẹ tôi, cùng cảnh xuất thân nông thôn, cô ấy tôn trọng bố mẹ tôi.
Vậy là giờ tôi chuẩn bị cưới vợ mà cô dâu là một người không ai có thể ngờ. Cuộc đời nhiều khi như vợ, có những ngã rẽ bất ngờ xuất hiện vào phút chót nhưng tôi tin mình không hối hận với quyết định này.